Monday, October 24, 2011



Poem #10

I miss you more than words can say
I cry, without you, every night
I move through days as though I'm numb
When you're not here, I don't feel right

I miss your smile, the sound of your laugh
I long for the taste of your kiss
I can't wait to see your face
I never thought I'd need you like this

I need to hear your voice in my ears
I miss your fingers running through my hair
I want to feel your hand in mine
I miss the late-night talks we share

You're the only one who knows me
You see straight into my heart
That's why I can't stand one more day
Of you and I being apart.
M
(Blog Archive)

Khóc Tình




(Viết thay S...)

Từ em một nấm mộ sâu
Cho anh tê tái sầu đau kiếp này
Mây thu bàng bạc mưa bay
Mình anh lẻ bóng nghĩa trang lạnh buồn
Anh giờ một cõi cô đơn
Ngẩn ngơ ngồi nhặt cỏ vàng mộ em
Khăn tang em nỡ sao đành
Để anh cuốn chặt tim đau một mình ...

Nguyễn Thị Tê Hát

M đi rồi


(Sept. 17th, 2011)

- M đi rồi, chị biết không ?
- Chị biết,
- Chiều hôm qua lúc 6 giờ chiều, M ôm em và nói
- "sao em không nhìn thấy anh rõ được..."
Sau đó từ từ M không nhìn thấy gì được nữa ... em biết sắp đến lúc M đi nên gọi DT cho mọi người biết . M lúc đó nghe cũng không còn rõ, mọi người phải nói to hơn, em ôm M thì thầm an ủi bên tai cho đến khi M đi ... chị biết mấy hôm trước khi M còn khỏe, còn đòi nhổ tóc cho em, sau đó yếu dần M không làm được, M bảo em:
- " Mai mốt em đi rồi, ai nhổ tóc cho anh ? Ai cạo râu cho anh?"
Em nói:
- "Anh lớn tuổi rồi, tóc bạc đâu có sao, râu thì anh cạo, đâu có ai đụng vào tóc anh được..."
- "Anh, em nằm ngoài đó có lạnh không anh?"
- "Không lạnh đâu, em đừng sợ, khi em đi, Chúa sẽ dắt em đi, em sẽ không còn thấy lạnh thấy sợ gì nữa, em hãy yên tâm..."
- "Anh, anh nhớ đừng la Bo nha, anh phải nhỏ nhẹ, anh đừng gắt gỏng, anh phải lo cho nó nha anh?"
- "Ừ anh biết, em yên tâm anh sẽ lo cho nó ...".
Chị biết không? M từ giã từng người trong gia đình, M nói M sẵn sàng chấp nhận ra đi. Ngày hôm qua, thứ sáu, lúc M còn tỉnh táo, M muốn đi tắm, làm vệ sinh cho mình, M không muốn y tá làm, M chỉ muốn em làm cho M, Đặc biệt là khi M trở mình để cho em và y tá lau người thì M ôm chặt hôn em và lấy tay vuốt mặt em nhiều lần, sau đó M nói "Em sẽ đi tối nay".
Em thương và tội nghiệp M lắm chị biết không ?
- Chị biết chứ
- Sao tụi em bất hạnh vậy hả chỉ ? M còn quá trẻ mà chị ...
- Chị hiểu và chị biết tình cảm đặc biệt của 2 em, mọi năm chị sang Canada vào đầu tháng 11, giỗ ba, nhưng khi nghe bịnh của M có thể không thoát được nên chị đã bay sang bên ấy để thăm M lần cuối, lần ấy khi trở lại nơi này, chị hy vọng M sẽ thoát khỏi bịnh hiểm nghèo, nào ngờ ... nhưng em biết không ? Tất cả đều như một định mệnh đã an bài ... M ra đi trong sự tốt lành, thánh thiện . Sự ra đi của M quá an lành, nhiều hồng ân mà chính chị cũng ước ao được ra đi như M vậy . Chị vẫn nói với M "Em là thiên thần mà Chúa đã gởi đến gia đình chị ...''. Chị nghĩ M đã làm xong bổn phận của M nên Chúa đã đưa M về, Chúa đã đưa M đến cho em và muốn 2 em thay mặt bố mẹ Bo để nuôi nó, bây giờ Bo đã tạm gọi là khôn lớn, vững vàng bước vào đại học với một tương lai rực rỡ đang chờ đón như vậy thì em cũng nên chấp nhận để M đi . Chị tin chắc M cũng không muốn em đau khổ như vậy .

Khi chị sang, M cũng than với chị và chị cũng cắt nghĩa M nghe, bây giờ chị cũng dùng những lời chị đã nói với M để nói với em ... em thấy người khác có một gia đình con cái vui vẻ như vậy, nhưng chưa chắc họ đã có một tình yêu ngút ngàn vợ chồng như 2 em. Họ nhìn vào 2 đứa em, họ cũng ao ước có một tình nghĩa vợ chồng như vậy 2 em vậy. Họ được những cái mà 2 em không có, nhưng họ lại không có một tình yêu chung thủy vợ chồng như 2 em. Chính 2 em cũng nói với chị trong thời gian M đau nằm ở bịnh viện, em chăm sóc M, M quấn quýt lấy em, 2 em như 2 con chim uyên ương quyện vào nhau đến BS và y tá trong bịnh viện cũng phải thương mến, mọi người đều lo ngại cho em nếu M ra đi ... bạn bè 2 em, mọi người đều thầm phục sự săn sóc của em đối với M. Mọi người ai cũng ái ngại lắc đầu khị nhìn em tiều tụy, hốc hác khi lo cho vợ . Chị biết cái đau của em không gì có thể so sánh cho được, nhưng em biết không ? Em còn trẻ, em còn cả một quãng đường trước mặt, em phải bước tới, em phải biết tự chăm sóc mình, không những cho chính em mà em phải giữ lời hứa với M để lo cho Bo Bo nữa ... em không thể buông xuôi ...
- Em biết, nhưng sao em đau qua, em thấy em hụt hẫng ....ngày hôm qua, em và mọi người chờ người ta đến đưa M đi rồi mới ra về, bước ra khỏi bịnh viện em cảm thấy trống rỗng như vừa mất mát một cái gì quá to lớn, bịnh viện như là một căn nhà của tụi em mấy tháng nay ... em cảm thấy hụt hẫng vô cùng, trời bỗng đổ mưa thật to em thấy cô đơn vô cùng . Hôm qua em mới trở về lại căn nhà của tụi em sau mấy tháng M nằm ở bịnh viện chị biết không ? Nhà trống trải quá, mấy tháng trước cho dù M đau, nhưng vẫn ngồi đó, vợ chồng vẫn có thể đùa giỡn, nói cười với nhau ... bây giờ vắng lặng lắm chị biết không ?

- Chị biết, chị biết và chị rất hiểu sự trống rỗng mất mát lẫn khổ đau của em, chị rất tiếc chị không biết làm cách nào để giúp em trong lúc này ... chị chỉ muốn nói em phải chấp nhận sự chia lìa, và chị cầu nguyện cho em vào mỗi Thánh lễ chiều cho em vơi bớt khổ đau trong lúc này thôi ...
- Em cám ơn chị đã lo cho tụi em, mấy lần chị gọi ĐT đến M đều biết, M đều hỏi em phải chị gọi không ?

- S nhớ một điều là chị rất thương S, chị lúc nào cũng nhớ ngày xưa khi mình còn bé, những lúc chị bế S đi chơi, cái đau của S là cái đau của chị em biết không ? Đừng khóc nữa ... hãy chấp nhận đi em ...

Em đừng khóc nữa ..., chị nói em đừng khóc nữa mà sao lòng chị nhói đau, mà sao tim chị như bị ai bóp chặt, mà sao giọng chị lại lạc ? Cho dù chị cố trấn tỉnh để khuyên em mà sao nước mắt chị lại nhạt nhòa ướt áo hả em?...

Hãy cố tìm lại sự bình an tâm hồn, bởi một nơi nào đó, chắc chắn M đang bình an, đang mỉm cười với tình yêu em dành cho M....


Nguyễn Thị Tê Hát

Wednesday, October 5, 2011

Kinh Nguyện Ru Em!


(Viết thay S...)


Ru em kinh nguyện tình yêu
Cho em an giấc mộng hiền thiên thu
Em về bên ấy sương mù
Đôi mi khép nhẹ hồn anh ngút ngàn

Đêm nay gió bỗng về ngang
Cho anh đau đớn nhìn em cuối đời
Muốn ru một tiếng à ơi
Mà sao tắt nghẹn không ru thành lời

Bên ngoài mưa lại rơi rơi
Hay trời cũng khóc cho anh lúc này
Lời kinh anh nguyện có hay
Mong em nơi ấy bình an giấc nồng

Ngủ đi em, ngủ cho ngoan!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Ru Em!...





(Viết thay S...)

Ru em giấc ngủ no tròn
Quên đi cơn bệnh héo hon thân gầy
Trời thu hoang lạnh đêm nay
Ru em, em ngủ trong vòng tay anh

Đêm bệnh viện, đêm vô cùng
Em hơi thở nhẹ, mi ngoan khép hờ
Bàn tay mười ngón buông rời
Nhìn em, anh biết thiên thu vẫy chào

Thênh thang đêm tối mưa gào
Mình anh lê bước lang thang trở về
Rưng rức lòng quá não nề
Con chim lẻ bạn tiếng kêu đục khàn

Anh giờ một cõi nát tan
Giữa căn phòng vắng, đêm đen giật mình
Khóc em một mối tình trinh
Tình yêu đứt đoạn, em ơi sao đành ?...


Nguyễn Thị Tê Hát

Friday, August 5, 2011

Tản Mạn Với Thầy!.... Một Thời Áo Trắng



Mấy hôm trước em đọc được những tâm tư của thầy, mở đầu cho sự góp mặt của trường TH Trinh Vương Qui Nhơn trên thế giới ảo, tự dưng em muốn viết tiếp nối những gì của thời áo trắng mà thầy chưa nói đến.

Thầy đừng la em nhé, thầy đừng bảo con bé nào "hỗn láo" dám xưng "EM" thay vì phải xưng "CON" với thầy, hay là nó giả dạng là học trò của thầy ngày xưa? Không, em là học trò thật của thầy đó thầy ạ. Con bé có biệt danh là "mít ướt" hay ngồi đầu bàn phía trên, thầy có nhớ không? Cái biệt danh ở nhà lẫn ở trường mà em rất ghét, tuy em đã cố mà không sao thay đổi được.

Sáng nay ngồi viết những giòng chữ này, nhớ đến hình ảnh thầy đi giữa một đám con gái áo dài trắng tinh, trông thầy quá trẻ, nhìn vào ai nghĩ đó là ông thầy dậy Việt Văn của tụi em? Ai nghĩ đó là Giáo sư nổi tiếng của thành phố bé nhỏ hiền hòa Qui Nhơn ngày xưa ? Thầy trẻ như thế mà các sơ cứ bắt tụi em phải xưng là "CON" với thầy, nghe không "được" tý nào. Người mà tụi em phải xưng "CON", em nghĩ chỉ với thầy BA, Giám Thị mà thôi, nói đến đây chợt nhớ đến đôi kính cận nghiêm khắc của thầy Ba, không biết thầy bây giờ thế nào hả thầy? Oh, viết đến đây em chợt hiểu tại sao các sơ lại bắt tụi em phải xưng "CON" với thầy rồi ... chắc Sơ Hiệu Trưởng và các sơ đã đọc truyện "Vòng Tay Học Trò" của Nguyễn Thi Hoàng nên "hoảng" quá, sợ đám con gái tụi em lãng mạn nghiêng chao việc học hành chỉ vì ông thầy dậy Việt văn đẹp trai, trẻ trung, khéo ăn nói, khéo giảng dậy nên nhất định bắt đám con gái tụi em phải xưng "CON" với thầy cho chắc ăn, mà thầy cũng không được "ấm ớ". Hôm qua, nhỏ bạn cùng lớp ngày xưa nói: "Ổng hay thật, ở giữa một đám con gái nhởn nhơ như vậy mà không... có gì ..." câu nói của nó làm em tức cười: "làm sao mà dám "có gì", sức mấy mà dám trong khi đôi mắt "cú vọ" của các sơ canh chừng nghiêm ngặt cả thầy lẫn trò?

Đấy, em đã "rào trước đón sau" để biện minh cái lý do "tại, bởi, vì" sao em xưng "EM" với thầy rồi đó nhé, tuy em biết rằng sự vùng lên cách mạng của em ngày hôm nay đối với thầy quá trể. Nhưng Trễ hay sớm cũng chẳng có gì quan trọng, vì em ngày ấy vẫn là con bé ngu ngơ, dại khờ, thích ăn hàng, đuổi bắt nhau mà không, hay chưa bao giờ để đầu óc vẫn đục qua những chuyện tình lãng mạn dưới mái trường Trinh Vương, tuy chính Thầy là "thủ phạm" đã làm em mất đi một cuộc tình hờ ngày ấy.

Chắc thầy không nhớ em đâu, em là một trong những con bé lưng chừng ở giữa ngoan và nghịch, con bé hay ngồi ở bàn gần đầu cho thầy có cơ hội ngồi lên kể chuyện thần thoại "Ngàn Lẻ Một Đêm" mà thầy đã mê hoặc đám con gái tụi em say mê đi vào cái thế giới huyền bí Ai-Cập qua chuyện tình của ông vua bà chúa. Tụi em chờ đợi được nghe qua giọng kể hấp dẫn của thầy vào những phút còn lại sau giờ học trước khi tan trường. Những lúc thầy sắp sửa ghé ngồi lên bàn em, em đưa 2 cánh tay che mặt bàn kêu lên: "Thầy cứ ngồi trên bàn nên con học ngu, thầy đừng ngồi nữa ..." Lúc đó thầy cũng kêu lên "... ơ hay, cái con này, có xích vào trong không ?"

Đấy, thầy đã tự xây một bức tường kiên cố cho chính thầy giữa đám con gái học trò "mởn mơ" của thầy, bằng "mày mày, tao tao" hoặc "chúng mày ..." để nhắc nhở chính thầy, nhắc nhở các học trò của thầy cái cương vị thầy, trò mà không được bước ra ngoài cái vòng tròn đã ấn định.

Em nhớ lúc đó có phong trào chụp ảnh ghép bản nhạc, hầu như đứa nào cũng có và tiệm chụp ảnh Quang lúc bấy giờ thật đông khách. Các sơ, thầy đã đi một đường giảng dậy là không nên chụp ảnh riêng, lỡ làm rơi, tụi con trai nhặt được sẽ mang hình đi rêu rao là bồ của nó thì không hay. Thầy nói tụi em "đi học là đi học, không nên bồ bịch, nếu tên con trai nào viết thư cho mình, thì mình nên dùng giấy học trò viết thư trả lời, để chứng tỏ cho ông hay ch anh biết là tôi còn đang đi học ...". Thời gian đó còn có phong trào chép thơ Lệ Khánh, Nhất Tuấn, Lý Thụy Ý, hầu như đứa nào cũng có tập thơ để ghi chép những bài thơ mình thích ... trong đó có bài thơ nói về hoa pensée, tên gì em không nhớ, chỉ biết là thầy đã dậy tụi em rằng "người ta dùng hoa pensée để tỏ tình, mà mình thì con đang đi học... " thế là những lời giảng dạy của thầy đã đi vào đầu óc con nhỏ ngu ngơ như em..

Trong một lần cúp cua, cả bọn kéo ra Ghềnh Ráng chơi, trong lúc chờ xe đến đón, mấy đứa rủ nhau vào một căn nhà gần đó xin nước uống, chủ nhà là một học sinh kỹ thuật. Anh chàng đẹp trai có đôi mắt buồn, và có một cái tên cũng đẹp nữa, tên "Ý Yên". Thấy em say mê đứng nhìn tủ sách, toàn là truyện của Tự Lực Văn Đoàn, em cứ cầm lên bỏ xuống mà không dám mượn. Anh chàng thấy vậy đã cho em mượn đem về đọc. Sau vài lần ghé qua nhà mang sách cho em. Sau cùng, anh chàng không mang sách của Tự Lực Văn Đoàn mà lại đưa cho em một cuốn truyện kiếm hiệp, một loại truyện lúc ấy em không thích mấy, đến nỗi con bạn bên nhà cứ lôi em sang kể chuyện cho em nghe, nghe đến đoạn hấp dẫn nó chơi ác không thèm kể nữa. Em ngẩn ngơ nghe xong và hỏi: "sau đó rồi sao?", nó tàn nhẫn đứng lên phán: "mày thích thì đi kiếm truyện đọc đi ..." thế mà vẫn không lôi cuốn được em bằng những truyện viết của các nhà văn tiền chiến, thế mà anh chàng lại đem đến cho em một cuốn truyện kiếm hiệp, bên trong là một cái thiệp với cánh hoa pensée màu tim tím thật đẹp. Phải chi anh chàng cứ bỏ cái thiệp hoa pensée vào một quyển truyện Tự Lực Văn Đoàn nào đó, thì có lẽ em sẽ chẳng thẳng thừng nghe lời thầy, để lấy một tờ giấy học trò ... không, em không lấy mà xé nửa tờ giấy học trò và dùng viết chì viết "ông đừng đến nhà tôi nữa ...", eo ơi, sao em ngu thế hở thầy? Sao em nỡ lòng nào mà viết một câu vô ý thức đến thế hả thầy? Đúng là con nít, thầy nghĩ em có nên bắt đền thầy không đây? Thầy à, Nếu như ngày ấy em không viết ngốc nghếch như vậy biết đâu cuộc đời em đã đổi khác ... Ừ biết đâu, đời có nhiều cái biêt đâu ghê đi thầy ơi!

Thầy kính mến,

Qua sự giảng dậy của thầy, tụi em được biết về thế giới tây phương, từ một địa danh tuyển lựa hoa hậu thế giới trên bản đồ, cho đến những người đàn bà lừng danh kim, cổ, đến những trận đánh lịch sử của các danh tướng, kể cả lời nguyện kinh hằng đêm của tướng McArthur.... Thầy như một thuyền trưởng đã lèo lái con thuyền Trinh Vương, đã đưa đám học trò của thầy theo sự hiểu biết rộng rãi của thầy, chính sự dậy dỗ đó đã ảnh hưởng đến đời sống các tà áo trắng không nhiều thì ít hôm nay. Trong đó có em, sự giảng dạy của thầy đã đi vào tiềm thức, đã ảnh hưởng đến những con chữ của em mà qua những bài viết của em nếu thầy đọc được, chắc chắn thầy sẽ tìm thấy hơi hướng chữ nghĩa giảng dậy của thầy ngày xưa, để hôm nay em xin phép được viết lên những giòng chữ này như một lời cám ơn của cô học trò bé nhỏ, dại khờ thơ ngây ngày nào. Em xin được nghiêng mình cám ơn thầy, cám ơn những giờ việt văn, những tư tưởng rộng lớn của thầy đã chia xẻ với đám con gái tụi em, và chính những năm học dưới trướng của thầy mà em đã là một "Nguyễn Thị Tê Hát" của ngày hôm nay.

Kính chúc Thầy và gia đình luôn an lành.


Nguyễn Thị Tê Hát

Wednesday, August 3, 2011

Giã Từ ...

Chắc chắn đây là lần cuối cùng đứng trên bục cao để giới thiệu chương trình văn nghệ, của buổi gây quỹ hằng năm cho các trẻ em mồ côi, các em khuyến tật, cho những người bịnh phung cùi, cho những người bịnh tâm thần già nua bịnh hoạn ở 3 miền VN... Giã từ tất cả những chương trình văn nghệ khác ...

Đã bao lần hứa với người bên cạnh, hứa với chính mình sẽ giã từ tất cả, nhưng sau cùng cũng bị ơn nghĩa, lôi kéo, rốt cuộc rồi lại cứ phải đi lên đứng trên cao để giới thiệu, cho dù được khen tặng, được chiều chuộng nhưng sao cảm thấy không thích nữa, không vui, không còn hứng thú khi giới thiệu nhạc, giới thiệu ca sĩ như những năm về trước, cho dù số tiền thu được tối thứ 7 vừa rồi hơn $14,000 ... đủ chia ra những địa điểm đang cần sự giúp đỡ tại quê nhà ...

*
- Sao vừa rồi không thấy tụi em đi họp...?
- Dạ em đi Canada mới về,
- Mọi người đang muốn nhờ em...
Tôi vội vã ngắt lời:
- Thôi anh, em không làm nữa đâu, em hết thích rồi...
- Tại sao lại hết thích, em giới thiệu...
- Em muốn được ngồi phía dưới thôi, thiếu gì người làm anh,
- Nhưng em giới thiệu...
- Thôi anh, cho em xin, em không làm nữa đâu, em không thích nữa...

*
- Xin lỗi, cô cho tôi hỏi một vài câu được không ạ?
Quay lại nhìn người đàn ông mới gặp lần đầu:
- Dạ thưa vâng,
- Tôi là BS... phụ trách chương trình giáo dục và văn hóa tại đây, tôi đã nghe nói nhiều về cô, hôm nay mới có dịp được gặp...
- Dạ vâng, tôi cũng có nghe nói nhiều về công việc của BS đang làm
- Chúng tôi có thể mời cô thuyết trình...
Tôi giật mình kêu lên:
- Ấy chết, không dám đâu BS...
- Không không, đừng ngại, chúng tôi sẽ mời cô tham dự với chúng tôi vài lần trước tiên để cô biết thêm sự sinh hoạt của chúng tôi, sau đó...
- Dạ nếu BS mời tham dự thì được, chứ còn "Thuyết trình" nghe to lớn quá, không dám đâu ạ...

*
- Anh nghe bạn bè nói em có 10 Bức Thư Tình Không Gởi, cho anh xem được không?
- Em không còn đủ sách để tặng nữa...
- Vậy cho anh mượn để anh copy được không?
Muốn từ chối:
- Anh có thể vào internet để in ra vậy.
- Nhưng anh muốn mượn tuyển tập có 10 Bức thư của em... cho anh mượn nhé, có thể cho anh đọc trước khi anh về VN được không?
- Thì anh cứ về đi đã, khi nào anh sang hãy tính.
- Gởi cho anh được không?
Tôi đùa:
- Anh rõ kỳ, 10 Bức thư đó em viết cho người ta chứ có phải cho anh đâu mà anh nhất định đòi đọc... nhưng để em nghĩ cái đã...

*
Mấy hôm trước, trước ngày tổ chức:
- Nếu tìm được bài hát thì nhớ email cho chị...
- Chị, sao email của chị giống bút hiệu quá vậy?
- Yes!
- Vậy chị là ....
- Yes!
- Oh, ra là chị ... em ở đây đã lâu mà đâu có biết chị cũng ở tiểu bang này? Em đọc rất nhiều những gì chị viết, chị đừng bỏ đi tiểu bang khác nghen,
- Đi tiểu bang nào?
- Đi Cali chẳng hạn, chị đừng bỏ tiểu bang này nhé!
Tôi bật cười:
- Dĩ nhiên rồi, làm sao mà đi nơi khác cho được khi mà chị đã mọc rễ ở đây quá lâu...

Đúng rồi, làm sao chị đi nơi khác cho được khi mà rễ đã đâm sâu, khi mà tuổi đời trải quá dài nơi này theo những cơn gió lốc, theo những cơn nắng cháy làm cong queo nỗi buồn, theo những mùa đông lạnh giá làm rong rêu một đời...

Giã từ bục cao, giã từ những chiếc áo dài kiêu sa của ánh đèn màu... giã từ những tình cảm vây quanh, đón mời... giã từ tất cả, giã từ cả những bài sách Thánh đọc trong Thánh lễ, giã từ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

Thôi mình đừng nói chuyện về cái lão bán nước ấy nữa, đúng y như cái tên của lão, Kỳ Cục, không những kỳ cục mà còn Kỳ Cục Cao cấp nữa cơ đấy, hắn ta cũng giống như Phạm Duy, nhổ nước miếng xong rồi cúi xuống liếm lại ... eo ơi, ghê quá, thôi em chẳng nghe nữa đâu.. rõ chán ... không biết con cháu họ có xấu hổ không hở mình?

Mình đúng là ngang ngược nhé, cái gì mình cũng chê, nấu ngon cách nào cũng chẳng khen lấy một câu, chỉ thấy mình ăn nhiều là biết tài nấu ăn của em không tệ, mỗi lần như thế, em có lên tiếng than, thì mình lại nói "Khen té hen bây giờ..." Mình đánh mất cái gallant của mình ngày xưa với em từ bao giờ vậy?

- Này, em ăn canh có thấy có mùi gì không?
- Mùi gì ?

Mình làm em ngỡ ngàng thắc mắc, em rửa sạch lắm mà, em rửa cả chục nước, em nấu cả nước sôi trước khi nấu, chứ đâu có phải chỉ rửa có 3 nước theo nguyên tắc đâu... hưm.. mùi gì nhỉ?

Mình chậm rãi nói:
- Em ăn mà không thấy mùi gì hả? Mùi măng ...

Mình làm em trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, đến phải kêu lên:
- Mình điên, Canh măng không có mùi măng thì mùi gì? Mình sao vậy? ấm đầu không? Cần uống thuốc không? Em nói thật, mình phải gặp cái bà vợ của ông bạn mình cho biết tay. Mình biết bà ấy kể làm sao không? bà ấy nấu một nồi cháo cá, hỳ hục cả chiều, chờ chồng đi làm về, dọn lên bàn, vừa chờ chồng ăn miếng cháo đầu tiên, bà ấy hỏi:
- Anh ăn thấy thế nào?
- Cũng được...

Không nói, không rằng, bà ấy giật lại chén cháo chồng đang ăn và xách nồi cháo đổ vào thùng rác, ông chồng ngạc nhiên:
- Ủa anh đang ăn mà...
- Thôi khỏi, ăn cũng được tức là nấu không ngon, vậy khỏi ăn...

Mình thấy bà ấy dữ không? mình phải gặp mấy người như vậy mới vừa, chỉ được cái bắt nạt người ta là không ai bằng... cái gì cũng chê...

Hình như cái sự bắt nạt của mình đang bị phản công, mình có biết không? Những lời khen hay chê của mình không còn tác dụng đối với em nữa...

- Ủa sao ram đậu hũ chiên mà có hành? món này mới sáng tác hả? Kiểu gì vậy? Nói cho anh biết để anh đi quảng cáo cho em...
- Khỏi, mình khỏi cần quảng cáo, tài nghệ nấu ăn của em, mấy con mà mình muốn quảng cáo, tụi nó làm gì có khả năng học được cách làm bếp của em? mấy con đó chỉ biết nhảy với uống rượu ...mình có quảng cáo thì quảng cáo mấy chai rượu coi bộ hợp với tụi nó hơn...

Hình như mình vừa ăn phải miếng ớt, nên nói không được ...
Cho chừa cái thói hay nói móc, hay chê ... đúng là bụt nhà không thiêng ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

(July 29, 2011)

Thứ bảy vừa qua mình có nghe bài hát "Mình Ơi!" của Diệu Hương, trong chương trình văn nghệ tổ chức gây quỹ của em không? Mình thấy ca sĩ của em hát hay không? Hát quá hay phải không mình? Em nghe mà không ngờ cô ấy lại hát hay như vậy, thật không uổng công em chọn và yêu cầu cô ấy hát bài ấy. Giọng hát ngọt, dễ thương, pha một chút nhõng nhẽo như vậy thì làm sao một nửa "Mình Ơi" bỏ đi cho đành phải không mình? Ai nghe cũng tán thưởng. Hát hay còn hơn cả giọng hát điệu của Ý Lan nữa, cô ấy thích quá còn yêu cầu: "lần sau chị nhớ chọn bài cho em nha!..." làm gì mà còn có lần sau nữa phải không mình?

"Mình Ơi" của người ta sao ngọt ngào quá, còn "Mình Ơi" của mình sao cứ gấu ó nhau như 2 đảng chính trị của Mỹ không bằng. Nhưng mình biết không? Cái gì em cũng có thể nhường nhịn mình, nhưng mình đừng bắt em phải thua khi bất đồng chính kiên về chính trị hay tôn giáo, bởi em là em, em muốn sống thật với em trong ý nghĩ của chính mình. Đôi khi em cũng tự hỏi chính em sao em lại thích quan tâm đến vấn đề thời sự, chính trị như vậy?

Mỗi mùa bầu cử, em với ông xếp em hăng say tranh luận, đến nỗi ông ấy đùa là em phải ra tranh cử và chọc em ..."Nguyen! win!...win!... win! ..."

Bởi thế đôi khi chỉ vì một tin tức nào đó trên TV, cũng đủ làm hai đứa xoay mặt mỗi đứa một nơi. Nhưng đôi lúc chúng ta cũng cùng một quan điểm. Mỗi lần em xem một tin tức nào trên phố, em tưởng mình không biết, lại chay ra nói, cho dù mình đang xem tin tức trên laptop của mình...

- Mở CNN ra xem họ nói về ông Kỳ...
- Ông Kỳ là cái thá gì mà CNN phải nói đến, có nói cũng nói thoáng giây chưa đến một phút lấy đâu mà xem, mình vào internet tha hồ mà xem, mà đọc.

- À này, mình có xem bài điếu văn khóc bố của Kỳ Duyên không? Sao KD có ăn có học mà viết một bài điếu văn dốt như vậy? Viết thế không khác gì xúi người ta chửi bố mình? KD bảo ông Kỳ không muốn làm Tổng Thống vì nhường cho ông Thiệu để chứng tỏ tình Huynh Đệ Chi Binh.... rõ điên....
- Sao ông Ngạn không viết điếu văn cho Kỳ Duyên nhỉ?
- Mình nghĩ bộ ông Ngạn điên hay sao mà làm chuyện tào lao đó, bộ muốn bị chửi hả?

- À mình ơi, em thấy người ta posted hình đám tang ông Kỳ, sao trên quan tài ông Kỳ lại phủ lá cờ Mỹ hả mình? ông ấy đâu phải là cựu Quân Nhân của Mỹ, ông ấy cũng chỉ là dân thôi mà, nếu một mai em chết, trên quan tài em có phủ lá cờ Mỹ không hả mình?

- Anh cũng không hiểu tại sao? đúng là muốn chọc cho người ta chửi đấy mà...
- Em thấy cái bà Kim vợ cũ của ông A trông ghê quá, già mà sao lại bỏ chồng bỏ con theo ông Kỳ hả mình? mà ông Kỳ trôngn mặt mũi có bảnh trai đâu cơ chứ... à nãy em đọc trong mục cáo phó trên nét, thấy có cô kia viết, nếu cô đi xe bus mà gặp một người mặt mũi như ông Kỳ, cô phải giữ chặt cái bóp kẻo bị mất... em đọc mà tức cười ghê đi...

- À này, em xin chia buồn với binh chủng của mình nhé, ông tướng đá gà một thời hét ra lửa của mình...
- Mình nào? Em đừng nói móc... Binh chủng của anh đã từ ông ấy lâu rồi, từ khi ông ta về cúi đầu, tâng bốc tụi CS. Bởi thế có bao giờ em thấy ở đây tổ chức ĐKG mà mời hắn ta về đâu?
- Oh, Vậy à ... vậy mà em không nhớ, xin lỗi mình nhé!


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

(May 27, 2011)

Mình Ơi!...

Đã lâu lắm em không nói gì với mình nơi căn nhà này, có lẽ em muốn lòng em lắng đọng, thôi sóng gió, em muốn tìm nơi bình an cho chính em, để quên tất cả những bão nổi trong lòng, em muốn nước mắt em thôi rơi nên em đã lảng tránh con phố này, lảng tránh những con chữ mà khi viết sẽ làm nước mắt em rơi, sẽ làm lòng em đau, sẽ làm tim em thổn thức.

Người ta nghe em nói chuyện với mình, họ bảo giọng em thế mà mình không chết mê vì em sao được... Vậy ư? Có thật là em được chiều chuộng, em được nâng niu?... em có được như thế không hở mình? Em cũng không biết nữa, có lẽ sự lạc đạo của mình làm lòng em đau, làm tim em tan nát vì sự không thật lòng của mình... vì mình như thế nên các con cũng vậy, cũng thờ ơ ... em bỗng dưng lo sợ một ngày nào đó khi em nằm xuống, ai sẽ là người lo cho em lần cuối cùng với các phép đạo mà một người có đạo cần phải có? Ai sẽ xin lễ cầu cho linh hồn em hằng năm? Mình và các con Ư?... Em không dám tin đâu, em chợt chấy lo sợ và buồn cho em vô cùng...

Đó, em lại khóc nữa rồi, nước mắt em lại chan hòa ...

Bởi thế em đi tìm sự bình an của em qua thánh lễ mỗi chiều sau giờ làm việc... em đã tìm thấy sự khoan dung, rộng lượng hơn để em có thể tha thứ cho mình, cho các con và cho những người luôn làm em đau khổ, em khóc. Em thấy lòng em nhẹ nhàng hơn, không còn oán hận, giận hờn, em đã tìm được giấc ngủ, ăn thấy ngon miệng hơn, em đã học cách chấp nhận sự khác biệt và cách sống của mọi người chung quanh em, em cũng không còn độc đoán trong ý nghĩ của em nữa. Bài học này đối với em quá đắt, phải hết 30 năm em mới học xong, bài học này em học quá lâu cũng bởi vì em đã sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương của gia đình, của những người yêu em, và cả của mình trong những năm đầu hai đứa lấy nhau ... vậy thì đâu phảI lỗi ở em, phải thế không mình?...

Nhưng bây giờ, em đã trưởng thành trong ý nghĩ của riêng em, để biết chấp nhận con người của mình, mặc dù nhiều năm qua, em đã khổ công, cố tình muốn thay đổi mình qua cách suy nghĩ ích kỷ, sự hận thù của mình đối với cha mẹ. Nhưng sự thù hận đó như rong rêu đã bám chặt vào cuộc đời của mình, như một cái rễ đã ăn quá sâu mà em không sao, không đủ khả năng để bứng đi được... nên bây giờ, em chỉ biết cầu nguyện hằng đêm, cầu nguyện mỗi sáng, cầu nguyện trên con đường đi về mỗi ngày cho mình biết yêu thương chính bản thân mình mà thứ tha và quên đi thù hận...

Sau nhiều năm sống bên mình, mình quay em như chong chóng để em không còn là em của ngày xưa hay ướt mi, ủy mị, yếu đuối, hay hờn giận... em đã biết một mình đứng lên và tiến tới trước. Chính cuộc sống hiện tại đã dậy em phải biết chấp nhận, biết tha thứ với một tấm lòng độ lượng khoan dung để lòng bình an hơn, nhẹ nhàng hơn, tuy có đêm, giấc ngủ cũng không về, em lại thao thức để rồi em lại trở về chính em của ngày trước với những nỗi buồn nặng trĩu, với những nỗi đau trong lòng, với những tiếng thở dài não ruột...

Đôi khi một mình, ngồi buồn nghì đến cuộc đời của mình, em lại ngửa lòng bàn tay em ra, em lại ngắm nghía con đường tình cảm trong lòng bàn tay mình, đã bị chận bởi một dấu ngắt, và bắt đầu từ dấu ngắt đó là con đường tiếp nối mà em và mình đang bước đi cho đến hôm nay, con đường sẽ dẫn em đi bên mình cho đến hết cuộc đời em, con đường chung thủy nghĩa vợ chồng của em với mình...


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

(August 3, 2010)

Mình Ơi!

Mấy hôm vừa qua, em quá bận với chương trình văn nghệ gây quỹ cho Đêm Tình Thương, một chương trình gây quỹ hằng năm cho những người không may mắn, những người bất hạnh tại quê nhà. Không ngờ số tiền năm nay lại được nhiều hơn năm ngoái, số tiền thu được hơn $14,000. Ngoài những nơi mà ban tổ chức gởi tiền về giúp hằng năm, năm nay lại thêm một cơ sở Tình Thương khác của Phật Giáo ở Dak Lak do các ni-cô đảm trách. Hy vọng với số tiền gởi về, các em mồ côi, những người già bịnh tâm thần, những người phong cùi được một phần nào an ủi lẫn tinh thần và thể xác.

Chương trình thật thành công và cũng là lần cuối cùng em bước lên stage, cho dù mọi người đều muốn nghe em nói, muốn được nghe em giới thiệu, cho dù ngày hôm sau đó em nhận được lời khen qua điện thoại của những người tham dự... Nhưng tự dưng em không muốn đứng trên cao nữa, em muốn đứng ở dưới, em muốn được ngồi ở dưới ... em muốn được thu mình lại trong con ốc của riêng em, để mình an tâm hơn, cho dù mình không nói ra...

Có một người khách tham dự, ngồi một mình cứ lặng lẽ nhìn em đi lên, đi xuống, em cứ tưởng đó là một người khách tham dự như những người tham dự khác, nên em chỉ mỉm cười gật đầu chào. Nhưng không ngờ người khách ấy chờ đến lúc cuối cùng đã đến gặp em, ông tự giới thiệu ông thích văn, thích thơ của em, ông đã tìm kiếm xem em là ai đã từ lâu cho đến hôm nay tình cờ ông biết được... ông tự giới thiệu về ông và nói nếu có thể cho ông xin những bài báo, những truyện mà em đã viết... Em ngỡ ngàng, nhưng dù sao cũng là một sự khuyến khích cho một người viết không chuyên nghiệp như em, một người chỉ viết theo cảm hứng, phải thế không mình?...

Sau nhiều lần đắn đo, suy nghĩ, em nhất định không muốn tiếp tục những gì em đã làm gần 20 năm nay, em tham gia, em cộng tác như vậy là quá đủ phải không mình? Em biết mình không thích nhưng vì đam mê của em nên mình không nói ra. Lần này em sẽ làm mình vừa lòng nhưng em lại làm những người khác buồn lòng và thất vọng về quyết định của em...

Sau mấy ngày tổ chức, em cảm thấy lòng mình lắng đọng. Nhưng em lại có một trách nhiệm khác mà em không thể từ chối, một nơi em sẽ đến mà không có mình bên cạnh. Một nơi thật xa, xa lắm và khung cảnh sẽ là lần đầu tiên lạ lẫm đối với em ... đành chịu vậy nhé mình của em?

Mấy hôm nay thời tiết nóng như chưa bao giờ nóng, cái nóng làm em muốn tắt tiếng, cái nóng làm cây quất ngọt của em trồng trong chậu để ngoài sân muốn cong lá vì cái nóng nơi này, cho dù sáng sớm, tối khuya em đều không quên tưới nước, cho dù tưới bao nhiêu nước cũng không thể làm dịu mát cái nóng như muốn đốt cháy vạn vật nơi đây, vì thế sáng sớm nay trước khi đi làm, em lại khệ nệ bưng chậu quất để trước cửa nhà cho dịu mát, nhưng dù nắng có gay gắt thế nào đi nữa, thì 2 cây bông sứ của em vẫn trổ những cánh hoa vàng, đỏ thật tươi thắm, như đang thách đố với cái thời tiết nóng bỏng nghiệt ngã đang đổ xuống nơi đây. Những cây tóc tiên nằm phủ đầy trên mặt đất với hoa đỏ trông như một tấm thảm linh động hay đang leo phủ đầy kín lên cây đào, lên cả cụm cây xum xuê cành lá với nhưng hoa trắng li-ti trước sân nhà...

Một trong những ngày thật nóng trong năm ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

(July 21, 2010)

Mình biết không? Từ khi lớn lên, em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lấy người khác đạo, nhưng chính mình, mình đã thay đổi cuộc đời em. Mình biết em sẽ không lấy người khác đạo nên mình đã tự đi học đạo ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, mình đi tĩnh tâm vào những ngày giờ nhà thờ ấn định. Những lúc vắng mình, em hỏi mình đi đâu mà em không thấy? Mình cứ nói mình bận công chuyện. Em nghe cũng chỉ biết như vậy mà chẳng cần tìm hiểu thêm về sự vắng mặt của mình.

Những sáng Chúa Nhật thật tinh sương, mới có 4, 5 giờ sáng, mình đã đạp xe từ bên Khánh Hội sang mãi bên em. Con đường dài qua mấy cái dốc cầu thế mà mình cũng đến để đưa em đi lễ, trong khi cái tuổi còn mê ăn, mê ngủ cứ phải bị đánh thức vì sự ngoan đạo quá đáng của mình. Mẹ chỉ nói khẽ em: "Sao anh ấy đến sớm thế?" Để mình ngồi chờ ở phòng khách, em lên lầu ngủ tiếp . Em cằn nhằn thì mình lại phân bua: "Mình đi lễ sớm, đầu óc trong lành, cầu xin gì Chúa cũng nhậm lời..."

Thế mà ngày nay, hình như giáo lý chưa đủ vững nên mình đã quên tất cả... Lúc mới sang đây, xe không có, 2 đứa phải chở nhau bằng xe đạp đến nhà thờ dự lễ. Gặp hôm mưa to, không đi lễ được, 2 đứa ngồi đọc hết 150 kinh, vậy mà em vẫn cứ cảm thấy áy náy vì mình không đi nhà thờ. Ngày ấy em nói gì mình cũng nghe, còn bây giờ... hay cái giáo lý ngày ấy của mình chỉ đủ để "Lậy Đức Chúa Trời Ba Ngôi, Con lấy được vợ, con thôi nhà thờ"?

Mình xem lễ đàng hoàng được vài năm, cho đến khi có đứa con đầu lòng, thằng bé được 4 tuổi, mình đưa cả nhà đi xem lễ Chúa Nhật như mọi lần, mình đậu xe trước nhà thờ và lần nào mình cũng hối em vào nhanh kẻo trễ lễ, mình kiếm chỗ đậu xe rồi sẽ đưa con vào sau ... em nghe nói vậy, vội vàng xuống xe bước nhanh vào nhà thờ, cứ tưởng đâu mình và con đứng ở sau ...cho đến một hôm thằng con vô tư bảo mẹ: "Ba với Vũ vừa đi Dunkin Donut xong là đến đón mẹ, Chúa Nhật nào cũng vậy ..." nghe con nói em hỡi ơi, em thật không ngờ, mình tệ thật, mình làm em tức nghẹn đến không nói được, giận quá "giận cá chém thớt" thế là thằng con bị mẹ mắng và đánh cho một trận vì không chị đi lễ...

Càng ngày mình càng làm em thất vọng, em cảm thấy chới với và hụt hẫng vì sự không thật của mình. Tuy ngày xưa em không muốn lấy người không cùng đạo, nhưng em cũng chưa bao giờ hé môi bảo mình phải học đạo thì em mới lấy. Tự mình tình nguyện học đạo, theo đạo cơ mà. Tại sao bây giờ mình lại không giữ những gì mình hứa ngày xưa? Bao nhiêu năm dài trôi qua là bấy nhiêu năm em day dứt vì sự lơ là đạo nghĩa của mình. Những lúc buồn, giận mình đến tím gan, tím ruột em cũng ráng phải làm lành để cùng mình đưa con đi lễ. Vào những mùa chay Thánh, nói mình xưng tội, mình cứ chùng chình: "Anh đâu có tội gì mà phải xưng... nếu em biết thì em xưng tội giùm đi ...", Còn không thì cứ phải canh chừng xem mình có xếp hàng xưng tội hay không?

Bởi lấy phải ông chồng theo đạo vòng vòng như mình nên em đã biết thân, biết phận đã phải lo cho con cái lãnh đủ các phép bí tích, cho dù trời mưa gió, tuyết rơi, em cũng phải chở con đến nhà thờ để chúng sinh hoạt và học giáo lý.

Em đã hoàn thành bổn phận về vấn đề đạo nghĩa đối với các con. Còn mình, em chịu thua, sau 30 năm dài, em chợt nhận ra một điều "Hồn ai người ấy giữ..." để không còn thấy nhức nhối gì nữa, tuy rằng những thánh lễ Chúa Nhật, em thấy người ta cùng vợ cùng chồng, hay trong những buổi tình tâm, lễ trọng, vợ chồng rủ nhau đi làm em chạnh lòng. Em thèm được như họ, em thèm được lười để mình lay gọi em dậy vào những sáng Chúa Nhật hoặc thúc dục em đi lễ vào những ngày lễ trọng... Em cô đơn trong chỗ ngồi nơi Thánh Đường, em cô đơn trong lời nguyện cầu của em, và em thầm mong một ngày nào đó trước khi em nhắm mắt, em được thấy mình và các con ngoan đạo, biết sống đạo thì thật là mãn nguyện... Mình có biết điều mong mỏi này của em không hở mình?


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

(July 20, 2010)

Ngày xưa khi còn con gái, em thích được làm dâu, em thích có mẹ chồng, mọi người nghe em nói cái ý nghĩ muốn được làm dâu đều trợn mắt bảo em điên. Mẹ bảo em "con bé này đúng là con bé ngu". Nhưng em quen ai cũng không còn mẹ, em quen mình cũng thế, đã vậy mình con mang mối hận đối với gia đình trong lòng. Mối hận của mình làm em xót xa, làm em khóc, làm em tội nghiệp, để em có ngày hôm nay.

Càng ngày em càng hiểu chuyện hơn khi em bước ra khỏi ngưỡng cửa gia đình, một gia đình cho em sự đầm ấm mà mình không có. Em chợt nhận ra không phải cha mẹ nào cũng thương con lo cho con, có những cha mẹ chỉ biết nhận từ con cái, chỉ biết lợi dụng con cái mà không cho đi. Em sống với mình bao nhiêu năm trời em khổ vì cái hận lòng của mình đối với gia đình mình. Mình như con thú bị thương nên vò võ nỗi đau để từ đó mình nhìn đời không có cái nhìn bao dung và quảng đại. Mình khe khắt chua chát với đời, mình làm khổ đời mình và khổ em khi em thấy mình không vui, cứ sống trong dày vò trong oán hận. Trong giấc ngủ mình luôn ú ớ, giấc ngủ với ác mộng, giấc ngủ không tròn giấc. Em thương và tội nghiệp mình và cũng chính điều này đã đưa em đến gần mình hơn.

Cái sai lầm của em là lấy người có một dĩ vãng không hạnh phúc nên mình ít biết cười, mình không biết nhìn đời bằng sự khôi hài, phóng khoáng, bởi thế mình chỉ biết đùa giỡn với em, có lẽ tại em funny, chọc cho mình cười, nhưng mình lại không biết đùa giỡn với con..., điều này thật khác với gia đình em, ba em luôn là người thích chọc ghẹo con cái và em là con bé hay bị khóc vì những cái đùa giỡn quá đáng của ba em. Như vậy chắc mình nghiêm nghị với con ? Không phải thế, bởi trái tim mình nhũn như con chi chi trước những đòi hỏi của con cái, từ cái dễ dãi không đúng chỗ của mình mà các con có ác cảm với em, trách em khó tính.... Một ngày tuyết rơi nhiều, TV, Radio loan báo thời tiết xấu không nên ra đường, em vừa về đến nhà đã thấy thằng anh xách xe chở con em ra khỏi garage:
Em ngạc nhiên hỏi:
- 2 đứa định đi đâu vậy?
- Dạ 2 đứa con đi cine.
- Ai cho đi, có biết là tuyết đang rơi không?
- Dạ ba cho tụi con đi.
- Không đi đâu cả, cho xe vào trong ngay...
- Nhưng ba cho mà me.
- Đi vào, nói nhiều...

- Thời tiết thế này sao mình cho tụi nó lái xe ra ngoài vậy ?
- Nói không mà 2 đứa cứ léo nhéo hoài.

Đấy, mình thế đấy, mình không dùng cái uy quyền của mình đối với con cái nên mọi chuyện đều trong tay em, từ chuyện học hành cho đến những sinh hoạt trong trường, nhà thờ, chở con đi học bơi, học đàn. Trăm ngàn thứ việc trong tay em. Mình có biết là em vội vàng trong cuộc sống hằng ngày đến thế nào không? Có hôm đến sở làm, nhìn xuống chân mới thấy giầy mỗi chiếc một màu, có khi bông tai, mỗi tai một kiểu. Trong khi đó em vẫn để mình ung dung không bận tâm về con cái, về chuyện nhà.

Một hôm đang làm việc, điện thoại trên bàn reo, cô thư ký của một văn phòng dentist gọi:
- Mrs Nguyen, chồng bà mới làm cái hẹn với nha sĩ cho bà và các con vào ngày...
Em ngạc nhiên, em ngạc nhiên lắm, vì làm gì có chuyện lạ như vậy, vì từ thuở nào đến giờ chính em là người làm những cái hẹn ấy cho mọi người và cho cả mình cơ mà .

- Không, tôi nghĩ cô gọi lộn số, chắc chắn không phải nhà tôi đâu.
- Yes, Mrs Nguyen, có phải ông nhà tên...
- Vâng đúng rồi, nhưng cô cho biết địa chỉ ở đâu đi
- Ở Southwest.
Em phá lên cười"
- Thấy chưa? Biết mà, cô gọi sai địa chỉ rồi, không phải OX tôi đâu, OX tôi mà gọi là điều không bao giờ xảy ra.

Đấy, mình thấy không? Em và các con làm gì có phước mà mình quan tâm đến như vậy?


Nguyễn Thị Tê Hát

Mình Ơi!...

(July 19, 2010)

"Minh ơi!..." hai chữ ngọt ngào quá phải không mình ? hai chữ ấy qua giọng nói của em mà mọi người đều bảo "sao mà ngọt thế ?" Bố mẹ đỡ đầu con mình đã kêu lên, ghẹo em: "... trời ơi nghe cái giọng của em thế này mà hắn không chết sao được ?..." Thế mà mình có chết đâu cơ chứ, chỉ có em là chết hao mòn trong hai tiếng "Mình ơi" mà thôi.

Vợ chồng là duyên là nợ, có duyên không nợ đâu phải vợ chồng, thành ra cái nợ nần đời nhau cứ trôi theo ngày tháng, hết năm này đến năm nọ, cứ tiếp nối chịu đựng những cái không vui của nhau, em không biết mình phải chịu đựng những gì về em? Nhưng thật sự em mới là người chịu đựng về mình nhiều nhất, bởi mình đã quay em mòng mòng như dế, mình làm em khóc nhiều hơn cười, mình làm em trằn trọc mất ngủ hơn những đêm an lành, bởi em với mình hầu như hai thái cực . Nhưng cũng chính vì 2 thái cực nên đã cuốn hút vào nhau như một cục nam châm để không gỡ ra được . Người ta thường nói vợ chồng mà hòa hợp với nhau trên mọi phương diện, khó mà ăn đời ở kiếp, chắc vì thế mà tình đầu không bao giờ thành phải thế không mình ?
Nhưng nếu vì không đồng vợ, đồng chồng mới ăn đời ở kiếp thì tội em quá, biết thế ngày ấy em sẽ chẳng lấy chồng và biết đâu bây giờ em đang khoác trên mình chiếc áo dòng với một cây Thánh Giá to trên ngực ? Thì ngày nay ...em đâu phải ... giọt vắn giọt dài ?.... Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ nước mắt em không còn nhiều như xưa, em không còn là em của thuở ban đầu, em cũng chẳng còn là con sư tử muốn gầm thét, muốn cào cấu ... em trở về em lặng thinh và em đã biết chấp nhận ... sự biết chấp nhận muộn màng này của em qua 30 năm dài để thấy lòng bình an, bình an vô cùng, bởi em ngày nay như con mèo ngủ ngày, không còn so đo tính toán, không còn háo thắng như xưa, cho dù thời tiết có đổi thay, nắng có gay gắt, mưa có bão bùng thì cũng chẳng còn làm em vùng vẫy khổ đau ... bởi em nghĩ đó chỉ là một cơn mưa, một cơn mưa rào rồi cũng có lúc phải tạnh ... phải thế không mình ? Em muốn mình phải tiếc nuối nếu một ngày nào em không còn nữa, phải chăng đây là cách trả thù êm ái của em ?

Bắt đầu từ căn nhà này, em sẽ viết những gì mình đang sống, những gì rất thật, để khi một mình trong đêm tĩnh lặng, em sẽ bật cười với những gì đã viết ... em viết về mình, về người đàn ông mà em đang trả nợ đời .....


Nguyễn Thị Tê Hát

Wednesday, July 27, 2011

Một Cơn Gió Thoảng

(April 1, 2011)

Không phải là một cơn gió thoảng thổi qua mà là sự phẫn nộ của trời đất, của biển khơi đã làm rung chuyển mặt đất, rung chuyển lòng biển để rồi trong chốc lát không còn gì, chỉ còn lại một thảm họa, một thảm họa liên tiếp xảy ra mà cả thế giới lo âu, không ngớt lên tiếng, bàn tán, bình luận trên mọi thông tin từ báo chí cho đến truyền thanh, truyền hình, internet. Cho đến hôm nay, những bộ óc xuất chúng của các nhà bác học, khoa học vẫn chưa tìm ra một giải pháp, một lối thoát nào cần kíp cho dân tộc Phù Tang lúc này từ các nhà máy hạt nhân nguyên tử . Một dân tộc đang lãnh nhận thảm họa khốc liệt nhất thế giới. Một dân tộc can đảm trước nghịch cảnh thảm họa nhưng họ vẫn bình tâm, tôn trọng luật lệ, thương yêu và chia sẻ cùng nhau. Họ đã làm cho cả thế giới ngưỡng mộ và kính trọng .

Nhìn những hình ảnh tang thương được chiếu trên màn ảnh truyền hình sau cơn giận dữ của biển... Xe cộ, tàu bè, nhà cửa, xác người lênh đênh trên nước như một trò chơi, mà biển vô cớ đã nổi cơn thịnh nộ làm xúc động người xem trên khắp thế giới .

Chiến tranh ở Trung Đông như không ngừng nghỉ ở các Quốc gia mà người dân sống trong sự áp bức, độc tài, chuyên chế. Họ đang vùng lên. Những phi vụ oanh tạc trên không vận, những sự giao tranh súng đạn trong thành phố, trên các đồi sa mạc, những máu me, xác người ngã gục trước bạo quyền của các nhà độc tài. Họ can đảm đứng lên đòi quyền sống, quyền tự do, quyền làm người. Họ đòi hỏi sự công bằng cho dù sự tranh đấu của họ có phải hy sinh mạng sống, đã trở thành một chiến dịch lớn mạnh như một cơn bão, như vết dầu loang đang lan tràn khắp nơi, đang thổi đến các nước ở Đông Nam Á, làm các nhà lãnh đạo ở các Quốc gia này đang phải nhức đầu, e dè sợ hãi, đang tìm cách ngăn chặn, bắt bớ... liệu cơn bão này có thổi đến Việt Nam, quê hương tôi ?

Quê hương tôi, sau mấy mươi năm dài vẫn đắm chìm trong sự bất công, tham nhũng, nghèo khó. Chính sự đàn áp này đã và đang tạo nên những anh hùng, những anh thư, liệt nữ. Họ đã hiên ngang đứng lên để tranh đấu cho người dân, cho những người thấp cổ bé miệng bị bóc lột, chèn ép, mặc dù họ có phải, hoặc đã và đang chấp nhận cảnh tù đày, ngược đãi, hăm dọa, nhưng vẫn một lòng sắt đá không khuất phục, như gương các anh hùng, liệt nữ xưa kia... Họ luôn làm tôi xúc động, kính phục và ngưỡng mộ .

Thế giới này rồi sẽ đi về đâu? Quê hương tôi tương lai sẽ thế nào? khi các thành phố của quê hương tôi đang bị ru ngủ bởi những cuộc ăn chơi phù phiếm, giả tạo? Giá trị con người bị thua kém? Trong khi ở những nơi xa thành phố, xa tai mắt các chính khách, báo chí ngoại quốc... đời sống người dân ở các vùng thôn quê, các vùng cao nguyên hẻo lánh ở miền bắc lẫn miền nam đang bị đe dọa, bóc lột, trấn áp bởi những người quyền thế đầy bạo lực, hay chính ngay tại các hóc hẻm của thành phố, người dân cũng bị bịt miệng, che mắt, ngược đãi....

Hôm nay đầu tháng 4, nơi này nắng lên cao, ánh nắng chói lòa trên vạn vật, len qua mành cửa sổ chỗ tôi ngồi. Trong khi đó, một vài tiểu bang miền bắc tuyết vẫn còn rơi, mùa xuân vẫn chưa về ... chợt tự hỏi lòng ...biết đến bao giờ biển mới trở nên hiền hòa thôi giận dữ? Bao giờ trái đất cùng với hiểm họa chiến tranh thôi bùng nổ ? Bao giờ tâm hồn con người biết lắng dịu để đến gần nhau hơn? Bao giờ đời sống con người được tôn trọng trong công bằng, nhân ái, tự do, hạnh phúc?... Hay lại phải nhờ đến một cơn gió thoảng thổi qua trái đất này để tất phải làm lại từ đầu ...? Vâng, làm lại từ đầu ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Giã Từ...


Chắc chắn đây là lần cuối cùng đứng trên bục cao để giới thiệu chương trình văn nghệ, của buổi gây quỹ hằng năm cho các trẻ em mồ côi, các em khuyến tật, cho những người bịnh phung cùi, cho những người bịnh tâm thần già nua bịnh hoạn ở 3 miền VN... Giã từ tất cả những chương trình văn nghệ khác ...

Đã bao lần hứa với người bên cạnh, hứa với chính mình sẽ giã từ tất cả, nhưng sau cùng cũng bị ơn nghĩa, lôi kéo, rốt cuộc rồi lại cứ phải đi lên đứng trên cao để giới thiệu, cho dù được khen tặng, được chiều chuộng nhưng sao cảm thấy không thích nữa, không vui, không còn hứng thú khi giới thiệu nhạc, giới thiệu ca sĩ như những năm về trước, cho dù số tiền thu được tối thứ 7 vừa rồi hơn $14,000 ... đủ chia ra những địa điểm đang cần sự giúp đỡ tại quê nhà ...

*
- Sao vừa rồi không thấy tụi em đi họp ....?
- Dạ em đi Canada mới về,
- Mọi người đang muốn nhờ em ...
Tôi vội vã ngắt lời:
- Thôi anh, em không làm nữa đâu, em hết thích rồi ...
- Tại sao lại hết thích, em giới thiệu ....
- Em muốn được ngồi phía dưới thôi, thiếu gì người làm anh,
- Nhưng em giới thiệu ...
- Thôi anh, cho em xin, em không làm nữa đâu, em không thích nữa ...

*
- Xin lỗi, cô cho tôi hỏi một vài câu được không ạ ?
Quay lại nhìn người đàn ông mới gặp lần đầu:
- Dạ thưa vâng,
- Tôi là BS... phụ trách chương trình giáo dục và văn hóa tại đây, tôi đã nghe nói nhiều về cô, hôm nay mới có dịp được gặp .. .
- Dạ vâng, tôi cũng có nghe nói nhiều về công việc của BS đang làm
- Chúng tôi có thể mời cô thuyết trình ...
Tôi giật mình kêu lên:
- Ấy chết, không dám đâu BS...
- Không không, đừng ngại, chúng tôi sẽ mời cô tham dự với chúng tôi vài lần trước tiên để cô biết thêm sự sinh hoạt của chúng tôi, sau đó ...
- Dạ nếu BS mời tham dự thì được, chứ còn "Thuyết trình" nghe to lớn quá , không dám đâu ạ...

*
- Anh nghe bạn bè nói em có 10 Bức Thư Tình Không Gởi, cho anh xem được không ?
- Em không còn đủ sách để tặng nữa ...
- Vậy cho anh mượn để anh copy được không ?
Muốn từ chối:
- Anh có thể vào internet để in ra vậy .
- Nhưng anh muốn mượn tuyển tập có 10 Bức thư của em ... cho anh mượn nhé, có thể cho anh đọc trước khi anh về VN được không?
- Thì anh cứ về đi đã, khi nào anh sang hãy tính .
- Gởi cho anh được không?
Tôi đùa:
- Anh rõ kỳ, 10 Bức thư đó em viết cho người ta chứ có phải cho anh đâu mà anh nhất định đòi đọc ... nhưng để em nghĩ cái đã ...

*
Mấy hôm trước, trước ngày tổ chức:
- Nếu tìm được bài hát thì nhớ email cho chị ...
- Chị, sao email của chị giống bút hiệu quá vậy ?
- Yes!
- Vậy chị là ....
- Yes!
- Oh, ra là chị ... em ở đây đã lâu mà đâu có biết chị cũng ở tiểu bang này ? Em đọc rất nhiều những gì chị viết, chị đừng bỏ đi tiểu bang khác nghen
- Đi tiểu bang nào ?
- Đi Cali chẳng hạn, chị đừng bỏ tiểu bang này nhé !
Tôi bật cười:
- Dĩ nhiên rồi, làm sao mà đi nơi khác cho được khi mà chị đã mọc rễ ở đây quá lâu ...

Đúng rồi, làm sao chị đi nơi khác cho được khi mà rễ đã đâm sâu, khi mà tuổi đời trải quá dài nơi này theo những cơn gió lốc, theo những cơn nắng cháy làm cong queo nỗi buồn, theo những mùa đông lạnh giá làm rong rêu một đời ....

Giã từ bục cao, giã từ những chiếc áo dài kiêu sa của ánh đèn màu ... giã từ những tình cảm vây quanh, đón mời .... giã từ tất cả, giã từ cả những bài sách Thánh đọc trong Thánh lễ, giã từ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Giòng Thời Gian!...

Không những tornadoes thỉnh thoảng tung hoành nơi này còn có những cơn gió nóng với vận tốc thổi mạnh, làm đổ những chậu cây được mang ra sau những tháng mùa đông lạnh giá . Gió nóng như bắt đầu xấy khô những sân cỏ, làm lá xanh không vàng nhưng lại khô đến dòn vỡ . Những bông hồng nở đầy cành nhưng lại không kip xòe cánh to . Những trái cây trên cành không đủ lớn cho dù có tưới nước bao nhiêu cũng không đủ . Nắng và nóng đến nỗi không dám bước ra ngoài . Cái nóng hừng hực như chưa bao giờ có của những nhăm trước đây đang hoành hành không biết đến lúc nào mới chấm dứt . Cây bông sứ càng ngày càng to lớn xum xuê hoa lá, vậy mà cứ đổ mãi chỉ vì những cơn gió mạnh không kể ngày đêm, mỗi lần nhìn ra ngoài lại thấy chậu cây nằm ngả nghiêng, những cánh hoa vàng rơi rụng, cành lá bị dập, thấy xót xa vô cùng, cho dù có chêm, có đè nặng thế nào lên chậu đi chăng nữa ... đành phải thức dậy thật sớm lúc 5g30 sáng, để thay chậu, đặt chậu sát cửa ra vào để tránh gió . Cũng chính vì thế, nhiều khi trên đường đi làm, phải đi sớm hơn thường lệ, để ghé vào chợ mua những thực phẩm cần thiết, bỏ vào tủ lạnh ở chỗ làm, để tránh phải đi dưới cái nắng, cái nóng sau giờ làm việc .

Sáng Chủ Nhật đi lễ, nhưng bãi đậu xe cũng đã đầy, tuy là nhà thờ mới với một bãi đậu xe rộng lớn. Đến nơi cũng vừa đúng lúc bản thánh ca trổi lên bắt đầu Thánh lễ, vội vàng đi lên hàng ghế trên, chỗ ghế còn trống .... Nhà thờ mới, vừa mới khánh thành với 5 hàng ghế xắp xếp như hình bán nguyệt trước Cung Thánh . Những bản Thánh ca tôn nghiêm trổi lên với những giọng ca solo nghe thật ngọt ngào làm dịu mát tâm hồn sau những ngày nóng bức mệt mỏi . Tiếng Linh mục giảng phía trên là một Cha khách đến từ Tulsa, giọng của Cha như một nhà hùng biện với một bài giảng phong phú, như muốn đánh thức những tâm hồn đang say ngủ trong hận thù, ích kỷ .

Khi ... "Anh chị em hãy chúc bình an cho nhau", mọi người quay sang bắt tay nhau ... Quay xuống dưới dể bắt tay chúc bình an cho những người phía sau . Chợt thấy người phía sau lưng ... tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra, nhoẻn miệng cười ... người phía sau với nụ cười có sẵn trên môi như chờ đợi tôi quay xuống ....chúng tôi bắt tay chúc bình an cho nhau ...
Thánh lễ xong, chúng tôi cùng bước ra ngoài ... hắn thì thầm :
- Người ta nói thời gian đi tới, còn chị, hình như thời gian đi lùi lại, thấy chị càng ngày càng ...
Không để hắn nói hết, tôi đưa tay lên môi:
- Suỵt, xạo vừa thôi, Chúa nghe chết ... à mà này, về đây hồi nào vậy ?
- H vẫn ở đây chứ đâu có đi đâu ...
- Vậy sao chị không thấy ? Bộ muốn đi tu hay sao mà tóc tai đâu hết ...
Nhìn hắn, tôi thấy da hắn đậm hơn, lại cũng bởi cái nắng gay gắt nơi này...
- H bận quá, đang sửa lại nhà ...

Hắn vẫn một mình, tôi cũng không thấy bóng dáng ai bên cạnh ..., hắn vẫn thế, vẫn cô đơn, vẫn cứ một mình, có lẽ sự đổ vỡ của hắn đã làm hắn sợ hãi, chùn chân ? không dám mở lòng ra? cho dù nhiều cô theo đuổi bởi hắn điển trai mà lại khéo nói.... lần sau gặp lại, tôi phải hỏi mới được .... Thời gian vội vàng, dăm ba câu chuyện trò, hỏi thăm, chúng tôi chia tay, .. chúng tôi vui vì bất ngờ gặp lại nhau. Cái tiểu bang này đâu có đủ to, đủ lớn vậy mà cũng khó gặp nhau đấy chứ...

Ngồi trong xe, chợt nhớ đến Đại hội Thánh Mẫu năm nào, có CTG, có Bác Từ . Cả 4 chúng tôi sánh vai nhau, thả bước dài trên những con đường đông người chen chúc qua lại, hàng quán náo nhiệt với những quán ăn hai bên đường . Chúng tôi nói chuyện đời, chuyện văn chương, hắn đọc cho tôi nghe bài thơ hay, dài mà hắn vừa mới sáng tác chưa kịp bỏ lên nét ... tiếng hắn chậm rãi ...
- Mình đi như thế này, H có cảm tưởng như đang đi giữa SG về đêm ....
Tôi gật đầu ... có lúc chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau như mỗi người đang hồi tưởng lại ký ức của riêng mình của một thời đã qua. Câu nói của hắn làm tôi nhớ Qui Nhơn thật nhiều, nhớ đến những lần theo chị và bạn của chị đi cine về khuya, cầm giầy trên tay, tung tăng chân trần trên đường nhựa, bỏ chị và bạn chị đằng sau . Những đêm ấy cũng có những cơn gió mát nhẹ về đêm từ biển thổi vào, như những cơn gió nhẹ về đêm ở Đại Hội Thánh Mẫu ... Một buổi tối thật nhẹ nhàng, tâm hồn như lắng đọng ....những giây phút ấy hình như ít bắt gặp trong đời sống hằng ngày ...

Không biết Đại hội Thánh Mẫu năm nay, gió có mát nhẹ cho lòng người bình an như một ngày Thánh Mẫu nào đó đã qua đi cách đây mấy năm ?... lại thêm một kỷ niệm được bỏ vào hộc tủ ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Tornadoes - Những Con Gió Lốc


Đất trời như giận dữ, càng lúc càng có những hiện tượng thời tiết bất thường, khí hậu không còn hiền hòa, dịu mát như xưa, cái nóng hung húc làm khô cạn những con sông nhỏ. Lòng biển hậm hực như uất nghẹn điều gì nên thỉnh thoảng lại vùng lên tàn phá những hòn đảo hay những giải đất nằm theo biển thành bình địa, cuốn tất cả vào lòng biển như một Nhật Bản đã và đang hứng lấy những thảm họa vừa qua. Núi lửa cũng đang hậm hực để một góc trời Âu Châu đã phải hứng lấy những đám khói bụi đầy trời đến nỗi các chuyến bay không thể cất cánh ... thiên tai xẩy ra khắp nơi, nhưng một góc nào đó ở Trung Đông, súng đạn vẫn tả tơi, máu người vẫn lênh láng ...

Nơi đây, thiên đàng của những mơ ước cũng đang hứng lấy những thảm họa thiên tai do những con nước gây lụt lội, cuốn trôi nhà cửa, hoa màu . Những cơn gió lốc luôn giận dữ đi ngang để càn quyét một phần đất của những tiểu bang nằm dọc theo vùng Trung Mỹ vừa qua đã gây nên biết bao cảnh tang thương, khốn khổ.

Những năm sau này, mỗi lần tuyết rơi nhiều, mang theo gió lạnh làm trơn trượt đóng băng, nhân viên tiểu bang được về sớm, hoặc nghỉ 1, 2 ngày nếu thời tiết quá xấu như năm vừa rồi, nhưng chưa có năm nào được về khi những cơn gió lốc dự báo sẽ đi ngang...
2g 30 trưa, thông báo có tornado với cơn gió thật mạnh, ai muốn về thì về ... một số người vội vã ra về vì ở xa ... dự định sẽ làm cho đến 4g chiều như mọi ngày ... nửa tiếng sau, tiếng loa thông báo, mọi người phải rời building ngay lập tức, moi> người vội vã tắt computer ra về . Tất cả nhân viên của state đều tuôn ra cùng một lúc, con đường ứ nghẹn trước khi tuôn ra các highways... gọi ĐT cho con bé nói cẩn thận và nên về sớm vì tornado.. Gọi cho con trai, thằng bé đang công tác ở Dallas. Gọi bà ngoại của 2 nhóc cho biết nhân viên tiểu bang phải đi về vì tornado, liệu mà dọn dép thu xếp để đưa mấy mẹ con nhóc tì xuống hầm ....Gọi người ta lần nữa xem sao...
- Mình đang ở đâu đó ?
- Ở tiệm chứ ở đâu, người ta đang làm mà cứ gọi hoài .
- Tornado đến nơi mà còn ở đó làm gì, mình có biết là phía west của El Reno trời thậm tối đen không? Về ngay đi, đừng ấm ớ nữa, về ngay đi ....
Thấy con nhỏ cuống quýt hét to trong máy, người bên kia vội vã:
- ỌK, OK, biết rồi, về ngay ....

Đường trên highway đang sửa đường, xe cộ chậm chạp nối đuôi nhau, radio trong xe loan báo từng bước di chuyển của con gió lốc ... tim đập mạnh, hồi hộp, trong khi đoàn xe hướng về phía west cứ chậm chạp trên đường ...

Phải mất 1 tiếng mới về đến nhà thay vì chỉ có 25 phút . Về nhà không thấy người ta đâu, lại gọi:
- Mình đang ở đâu vậy ?
- Đang ở trước cửa nhà chứ đâu,
- Xạo
- Xạo gì, đứng xoay lưng lại làm sao mà thấy
Bật cười vì sự quá lo lắng của mình:
- Thật không ?
- Thật

Vội vã bỏ điện thoại bước ra ngoài, vẫn không thấy xe đâu, bực mình nói thầm:
- Đúng là xạo mà .

Một lúc sau mới có tiếng cửa garage mở ... vội vã chạy ra:
- Sao bây giờ mình mới về ? vậy mà nói đang ở trước cửa nhà, đúng là ba xạo .

Tiếng còi hụ báo hiệu inh ỏi liên hồi, bầu trời xám, vẫn chưa thấy một giọt mưa, các băng tần trên TV hầu như mọi đài của tiểu bang đều loan báo về những diễn tiên mà con lốc sẽ lướt trên những town nhỏ của tiểu bang, đã thấy một vài nơi con gió đáp xuống cuốn tung tất cả lên cao, xé nhỏ vạn vật thành từng mảng bay tản mạn trên không giữa đám bụi đỏ, sấm chớp ầm ầm lẫn tiếng còi hụ vang trời, trên TV loan báo các thị xã có con lốc sắp sửa đi qua, tất cả mọi người phải tìm nơi trú ẩn ngay lập tức ... TV lại thình thoảng bị mất làn sóng ... cơn mưa ào đổ xuống ....

Cơn gió lốc như một con khủng long điên cuồng, lần lượt hầu như đi ngang các thị xã không một chút e ngại ... vài thị xã của tiểu bang đã bị tàn phá thảm khốc, bản tin cho biết những thiệt hại về nhà cửa cũng như số người bị thiệt mạng và những người bị thương do cơn lốc gây nên...

10g đêm mọi sự lại trở nên yên tĩnh .

Hôm sau điện thoại các nơi gọi đến, lẫn email của bạn bè các nơi:
- Con có sao không?
- Em có sao không?
- Chị có sao không?
- Mày có sao không?
- Tụi nhỏ có sao không?

Không, không sao cả nhưng tên làm chung mới ký giấy nhà tuần trước, 2 vợ chồng hý hửng tuần tới sẽ dọn nhà, căn nhà vừa mới xây xong, trong phút chốc chỉ còn lại một cái nền trơ trọi ...

Bao nhiêu năm trời ở đây, rễ đã bén sâu mà mới biết rằng nơi đây là nơi có những cơn gió mạnh nhất thế giới, gió chứ không phải tornadoes, và là nơi đón nhận nhiều tornadoes nhất trong các tiểu bang của nước Mỹ ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Thursday, April 7, 2011

Gió

Mới thứ sáu đẹp trời, khí hậu dịu dàng, mát mẻ, mang không khi mùa thu . Thứ bảy, nhiệt độ 75, tuy có lúc 81 độ, nhưng có vẻ xuân đã về nên mọi người cảm thấy nhẹ nhàng vì không phải khoác những chiếc áo dầy cộm trên người... nhưng đến Chúa Nhật, thì phải nói là nóng bởi nhiệt độ lên cao đến 92, đến nỗi trong xe phải mở máy lạnh. Chung quanh nhà cửa sổ nhiều và rộng, nên cứ phải mở hết các cửa sổ cho gió lùa vào để xua đi cái nóng bức khó chịu, gió càng lúc càng nhiều .... Đến tối, nhiệt độ xuống thấp thật nhanh, chỉ còn 46 độ F, các khung cửa sổ lại được hạ xuống nhưng vẫn nghe tiếng gió rì rào bên ngoài. Trên TV, băng tầng 13 đang chiếu phim Dr. Zhivago.

Không hiểu sao băng tần 13 lại chiếu phim Dr.Zhivago vào lúc này ? Lúc mà các quốc gia bên Trung Đông đang rầm rộ xuống đường đòi nhân quyền, tự do ... họ đang làm những cuộc cách mạng lớn từ quốc gia này, tiếp nối quốc gia khác . Trong khi đó ở Trung Quốc, ở VN, người dân cũng đang âm ỷ với những chiến dịch Bông Sen, Hoa Lài mà báo chí, đài phát thanh và các bình luận gia không ngớt nói đến .

Xem Dr. Zhivago với sau cuộc cách mạng 1905, mới thấy cuộc cách mạng của CS VN cũng không khác gì ... CS Nga Sô cũng thành hình từ đó. Chế độ CS nào cũng giống nhau, cũng tước đoạt mọi quyền sống, hy vọng và hạnh phúc của con người . Nhà cửa, đồ đạc, vật dụng bị tịch thu, trưng dụng . Người dân phải từ bỏ thành thị, nhà cửa, cuộc sống sung túc để bồng bế nhau, chen lấn nhau trên các toa xe lửa để đến những nơi hoang vu, hiu quạnh, tuyết phủ, giá băng mà họ nghĩ sẽ an toàn... người dân trở nên câm lặng, sợ hãi trước bạo quyền, trước những con người mang tiếng đi làm cách mạng vì dân, cho dân. Họ đã lợi dụng lòng yêu nước của giới trẻ để mưu cầu một sự đổi thay mà con người CS cần phải có ...

Bên ngoài gió ào ào, 2 cây bông sứ, chậu tắc, chậu quất đang ươm đầy trái trên cành cũng đang phần phật ngả nghiêng theo gió, cộng thêm hình ảnh trắng xóa bao phủ của mùa đông, đóng băng trên mái nhà, trên các khung cửa sổ của ngôi nhà rách nát, cùng với tiếng chó hú trong phim Dr. Zhivago làm khung cảnh thêm lạnh, rờn rợn . Xem phim xong cũng đã nửa đêm ...

Người bên cạnh đi chưa về, đêm trăn trở vì gió vẫn vi vu, rít từng hồi qua những ngọn cây cao phía sau bên kia hằng rào ... 1 giờ sáng, gió vẫn dập dềnh cánh cổng bên hông nhà, giấc ngủ vẫn không đến, nghĩ đến những cây trước cửa nhà thấy lo lắng. Đồng hồ chỉ 1g30 sáng, người bên cạnh vẫn chưa về, ra phòng khách nhìn qua cửa sổ, những cành lá vẫn phần phật qua lại, để yên tâm hơn nên ra ngoài kéo những chậu cây vào sát cửa xổ cho bớt gió . Vài trái tắc, trái quất rụng trên gạch ... 2 cây bông sứ chỉ còn vài lá trên cành cũng ngả nghiêng theo gió .

Có tiếng cửa garage kéo lên, người bên cạnh về, đêm như dài ra với những cơn gió càng lúc càng mạnh ...

Wind

I have died, but you are still among the living.
And the wind, keening and complaining.
Makes the country house and the forest rock--
Not each pine by itself
But all the trees as one,
Together with the illimitable distance;
It makes them rock as the bulls of sailboats
Rock on the mirrorous waters of a boat basin
And this the wind does not out of bravado
Or in a senseless rage,
But so that in its desolatìon
It may find words to fashion a lullaby for you.

Boris Pasternak
(Tác giả Dr. Zhivago
)


Nguyễn Thị Tê Hát

Một Cơn Gió Thoảng

Không phải là một cơn gió thoảng thổi qua mà là sự phẫn nộ của trời đất, của biển khơi đã làm rung chuyển mặt đất, rung chuyển lòng biển để rồi trong chốc lát không còn gì, chỉ còn lại một thảm họa, một thảm họa liên tiếp xảy ra mà cả thế giới lo âu, không ngớt lên tiếng, bàn tán, bình luận trên mọi thông tin từ báo chí cho đến truyền thanh, truyền hình, internet. Cho đến hôm nay, những bộ óc xuất chúng của các nhà bác học, khoa học vẫn chưa tìm ra một giải pháp, một lối thoát nào cần kíp cho dân tộc Phù Tang lúc này từ các nhà máy hạt nhân nguyên tử . Một dân tộc đang lãnh nhận thảm họa khốc liệt nhất thế giới. Một dân tộc can đảm trước nghịch cảnh thảm họa nhưng họ vẫn bình tâm, tôn trọng luật lệ, thương yêu và chia sẻ cùng nhau. Họ đã làm cho cả thế giới ngưỡng mộ và kính trọng .

Nhìn những hình ảnh tang thương được chiếu trên màn ảnh truyền hình sau cơn giận dữ của biển... Xe cộ, tàu bè, nhà cửa, xác người lênh đênh trên nước như một trò chơi, mà biển vô cớ đã nổi cơn thịnh nộ làm xúc động người xem trên khắp thế giới .

Chiến tranh ở Trung Đông như không ngừng nghỉ ở các Quốc gia mà người dân sống trong sự áp bức, độc tài, chuyên chế . Họ đang vùng lên. Những phi vụ oanh tạc trên không vận, những sự giao tranh súng đạn trong thành phố, trên các đồi sa mạc, những máu me, xác người ngã gục trước bạo quyền của các nhà độc tài . Họ can đảm đứng lên đòi quyền sống, quyền tự do, quyền làm người . Họ đòi hỏi sự công bằng cho dù sự tranh đấu của họ có phải hy sinh mạng sống, đã trở thành một chiến dịch lớn mạnh như một cơn bão, như vết dầu loang đang lan tràn khắp nơi, đang thổi đến các nước ở Đông Nam Á, làm các nhà lãnh đạo ở các Quốc gia này đang phải nhức đầu, e dè sợ hãi, đang tìm cách ngăn chặn, bắt bớ... liệu cơn bão này có thổi đến Việt Nam, quê hương tôi ?

Quê hương tôi, sau mấy mươi năm dài vẫn đắm chìm trong sự bất công, tham nhũng, nghèo khó. Chính sự đàn áp này đã và đang tạo nên những anh hùng, những anh thư, liệt nữ. Họ đã hiên ngang đứng lên để tranh đấu cho người dân, cho những người thấp cổ bé miệng bị bóc lột, chèn ép, mặc dù họ có phải, hoặc đã và đang chấp nhận cảnh tù đày, ngược đãi, hăm dọa, nhưng vẫn một lòng sắt đá không khuất phục, như gương các anh hùng, liệt nữ xưa kia ... Họ luôn làm tôi xúc động, kính phục và ngưỡng mộ .

Thế giới này rồi sẽ đi về đâu ? Quê hương tôi tương lai sẽ thế nào? khi các thành phố của quê hương tôi đang bị ru ngủ bởi những cuộc ăn chơi phù phiếm, giả tạo? Giá trị con người bị thua kém ? Trong khi ở những nơi xa thành phố, xa tai mắt các chính khách, báo chí ngoại quốc ... đời sống người dân ở các vùng thôn quê, các vùng cao nguyên hẻo lánh ở miền bắc lẫn miền nam đang bị đe dọa, bóc lột, trấn áp bởi những người quyền thế đầy bạo lực, hay chính ngay tại các hóc hẻm của thành phố, người dân cũng bị bịt miệng, che mắt, ngược đãi....

Hôm nay đầu tháng 4, nơi này nắng lên cao, ánh nắng chói lòa trên vạn vật, len qua mành cửa sổ chỗ tôi ngồi . Trong khi đó, một vài tiểu bang miền bắc tuyết vẫn còn rơi, mùa xuân vẫn chưa về ... chợt tự hỏi lòng ...biết đến bao giờ biển mới trở nên hiền hòa thôi giận dữ ? Bao giờ trái đất cùng với hiểm họa chiến tranh thôi bùng nổ ? Bao giờ tâm hồn con người biết lắng dịu để đến gần nhau hơn? Bao giờ đời sống con người được tôn trọng trong công bằng, nhân ái, tự do, hạnh phúc?... Hay lại phải nhờ đến một cơn gió thoảng thổi qua trái đất này để tất phải làm lại từ đầu ...? Vâng, làm lại từ đầu ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Friday, March 11, 2011

Ước Mơ

- Năm vừa rồi cô đã viết được bao nhiêu truyện ?
- Dạ không có truyện nào hết, dạo này em lười, chẳng muốn viết gì, con chữ bỏ em đi mất tiêu rồi anh, viết không được nữa ...
- Thế thì viết về mình đi
- Em cũng muốn viết lắm, nhưng sao viết hoài mà chẳng xong, hình như không bao giờ hoàn tất được . Anh biết hồi còn bé, em mê đọc sách của những nhà văn ngoại quốc, em ước khi nào lớn lên, trong đời em, em sẽ viết một quyển truyện... nhưng cho đến hôm nay, ước mơ vẫn là ước mơ nên chẳng thành ...
- Tại cô không muốn thành đó thôi,
- Có lẽ vậy ... chán quá anh há ?
- Chán gì mà chán, viết đi, viết cho thiên hạ đọc với chứ .
- Ai mà thèm đọc văn của em,
- Có chứ sao không? Chẳng hạn tôi đây, tôi là độc giả trung thành của cô đây nè ... viết đi nhé!
- Không hiểu sao dạo này em lười quá, lười suy nghĩ, chỉ muốn chơi với Kylie thôi, em mê Kylie còn hơn mê viết lúc này, em nhớ Kylie quay quắt như em nhớ người ta cách đây mấy chục năm, anh thấy có ngộ không ? À, anh đã xem Autumn in New York chưa ? Phim buồn vô cùng, làm em sướt mướt ...
- Truyện phim giống chuyện ngày xưa hả ?
- Một phần nào đó thôi ...
- Hay là viết chuyện ấy đi ...
- Không được ...
- Tại sao?
- Không tại sao cả
- Tại cô không dám ?
- Không phải không dám, mà tại em sợ chính em sẽ hóa thân trong lúc viết và quên mất hiện tại ... hay anh kể về anh đi, em viết về anh nhé!
Tiếng bật cười:
- Chuyện của tôi có gì đáng để cho cô viết ?... Bên ấy thời tiết thế nào rồi ? Có lạnh lắm không ?
- Lạnh lắm chứ anh, tuyết vẫn còn đầy đường, tuyết như những đống muối hai bên đường do trận tuyết lớn vừa rồi để lại, tuyết ghê quá, biết bao tai nạn xảy ra, các trường học đóng cửa, một số mới mở cửa hôm qua, hôm nay, vậy mà chiều nay lại có một trận tuyết khác kéo về, có lẽ ngày mai tụi em lại được nghỉ, thích ghê đi, chẳng bù cho những năm trước, tuyết cũng phải đi làm.... Bên anh thế nào? Vẫn nắng hả ? Có cần chút lạnh của nơi này để biết thế nào là mùa đông không ? Nếu cần anh đừng ngại, cứ nói, em sẽ đóng thùng gởi sang ngay ....

Ước mơ ngày xưa, cứ chùng chình theo năm tháng cho dù có thể hoàn thành, nhưng hoàn thành để làm gì ? Để chứng mình với ai? Không quan trọng và không cần thiết nữa... Channel 4 đang nói đến trận tuyết lớn kéo về chiều nay...


Nguyễn Thị Tê Hát

Vạt Nắng Lên Cao...

Hôm nay nắng lên cao, nằng vàng rực rỡ trên muôn vật, nắng nhảy múa trên mái nhà, trên ngọn cây, nắng long lanh qua mái tóc, nắng gọi mời chim hót líu lo ... nắng của cuối tháng Giêng hay nắng đang gọi mùa xuân về ?....

Hôm nay nhiệt độ không còn làm người ta xuýt xoa, hà hơi để sưởi ấm đôi bàn tay quên đeo găng, hay gói mình trong những chiếc áo khoác lạnh dầy cộm . Hôm nay nhiệt độ lên đến 72, có thể là 75, và ngày mai nhiệt độ 71, cũng có thể là hơn nữa vào giữa ngày . Nhưng Chúa Nhật, nhiệt độ lại buông xuống thấp hơn, và thấp hơn nữa vào thứ hai tới này. Mưa đêm sẽ về, cơn gió lạnh sẽ ào đến, nhiệt độ xuống thấp khoảng 7, 8 độ, để đường đi lại trơn trượt , đá dầy có thể khoảng nửa inch. Tuyết lại rơi và máy sưởi ấm trong nhà sẽ chạy không ngưng nghỉ ... bảo lòng ở nhà cho chắc ăn, không tin tưởng đôi chân cho lắm.

Sáng nay, sau khi làm ít công việc đang chờ trên bàn, email cho boss nói muốn nghỉ vào thứ ba tới này, để khỏi phải trằn trọc suốt đêm, khỏi phải thức dậy sớm để nghe loan báo thời tiết trên TV, khỏi phải lo lắng nhìn qua cửa sổ ... bởi mọi người đều biết rằng ... con chim trốn tuyết sẽ ẩn núp trong chăn nằm nghe nhạc vào ngày tuyết rơi, mưa lạnh ....

Những điều hứa trong năm mới này ... lại thêm một điều không giữ được ... tự hứa sẽ không đi shopping nữa . Lời hứa này đã giữ được từ đầu tháng đến giờ, vậy mà chiều qua lại quên. Quên hay cố tình quên có khác nhau không ?

Hôm qua, đáng lẽ không nên làm hẹn khám mắt và làm kiếng mới trong shopping mall mới đúng, vậy mà lại quên ... biết thế nên chuẩn bị mang trong xách tay quyển truyện để ngồi đọc trong khi chờ... nhưng mà... kiếng phải chờ đến Feb. 9th mới có. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên lang thang trong shopping ... chợt quên mất quyển truyện của Daniel Steel đang nằm chờ trong xách tay... quên lời hứa cuối năm... lắc đầu và lại tự hứa thầm ... thôi, lần này nữa thôi, nhất định sẽ thôi... nhất định ...

Nói đến khám mắt, Chợt nhớ một lần khám mắt nào đó đã lâu, sau khi khám mắt, hỏi tuổi, BS cười, lên tiếng ... "Welcome to my world". Vừa nghe "Welcome to my world", chợt phá ra cười, cười to, cười bất ngờ đến chính mình cũng không ngờ được... Lúc ấy, và cho đến lúc này, cũng không hiểu tại sao lại cười khi nghe câu nói đó?... "Welcome to my world" có phải đó là lời chào một người vừa đặt chân đến thế giới mới, thế giới của nửa kiếp người vừa trải qua, mà đỉnh cao là cái mốc, là cái đích của lằn ranh kiếp người sau những năm dài lần mò leo lên đỉnh núi, cái đỉnh của đời người mà ai cũng phải một lần vất vả leo lên, trước khi tự mình từ từ lăn xuống, mà dưới chân núi, là những nấm mộ vừa trả xong nợ đời, xong một kiếp người ???...


Nguyễn Thị Tê Hát

Những Vạt Nắng Giữa Tháng Giêng

Lời hứa cuối năm nhất định phải thực hành cho được. Phải tập thể dục mỗi sáng, phải đi làm đúng giờ, không lái xe nhanh, lái xe bên tay phải ... ngẫm nghĩ lại sao khó thực hiện quá, mỗi lần nhận được ticket màu hồng, luôn hứa lòng sẽ và sẽ lái xe đúng tiêu chuẩn không tốc độ, thế mà... vẫn đi làm trễ, vẫn phóng nhanh trên đường và dĩ nhiên vẫn không lái xe lane trong cùng, nhưng tập thể dục thì vẫn giữ và nhất định phải cố gắng...

Sáng nay cũng như những sáng đã qua, lại vội vàng ra khỏi nhà, xe chưa kip chờ nóng máy, đã ra khỏi garage và phóng nhanh trên đường cho kịp giờ làm ... sau khi đọc 10 kinh Mân Côi dâng một ngày mới cho Đức Mẹ, mở CD ra nghe, những bản nhạc nghe thật dễ thương và một thoáng xúc động ...
"Baby! I'm sorry, I'm so sorry,
I never meant to hurt you ..."

Yes, I never meant to hurt you, I'm so sorry ...

Buổi sáng lành lạnh, một cái áo cổ pull với áo jacket bên ngoài cũng đủ ấm cho thời tiết hôm nay, đài khí tượng trên TV cho hay suốt tuần nay có nắng, trời đẹp, thứ sáu nhiệt độ lên đến 67... sunshine. Bởi thế cuối ngày làm việc, trên đường lái xe đến Thánh Đường dự lễ chiều, con đường dài bởi xe cộ nối đuôi nhau chậm rãi có lúc như ngừng lại, không phải vì tuyết, vì trơn trượt đường đi, mà vì ánh nắng chói chang đến choáng tầm nhìn trước mặt .

Những lối đi dẫn vào building, vẫn còn đầy những vạt muối trắng tròn li-ti chưa kịp tan ra, bởi tuyết không nhiều cho tan loãng thành nước, nên vỡ vụn, dòn tan dưới gót giầy khi dẫm lên . Ánh nắng đang từ từ lên cao trên các ngọn cây, những cây trơ trụi lá của mùa đông đang đong đưa theo gió sớm. Tiếng hát của người ca sĩ "Baby! I'm so sorry!..." vẫn còn vang vang trong lòng... Vâng, I'm so sorry!


Nguyễn Thị Tê Hát

Mùa Đông Giữa Tháng Giêng

Cứ mỗi chiều sau giờ làm việc, nếu không mưa, không tuyết rơi đều đến Thánh đường tham dự Thánh lễ, tuy Thánh đường vắng vẻ, ít người tham dự nhưng thấy lòng thật bình an, thanh tịnh .

Sáng hôm qua, tin thời tiết cho biết buổi chiều sẽ có tuyết, có mưa, đường trơn trượt rất nguy hiểm nên đã không tham dự thánh lễ chiều, ghé Wal-Mart để mua thuốc mà sáng mới đi tái khám, BS của Dermatology cho toa, cô BS thật dề thương không thể khiếu nại vào đâu cho được, cũng như mùa đông năm nay vậy . Sáng nay có nắng thế mà trong chốc lát, mặt trời xuống thật nhanh, bầu trời xám thật buồn .

Mùa đông năm nay, bây giờ giữa tháng giêng mà vẫn chưa thấy một cơn bão tuyết, một trận tuyết nào đáng kể, chỉ có một ngày tuyết bay bay rồi tan nhanh. Quá nửa đêm, bỗng giật mình vì tiếng gió rít bên ngoài, tiếng động của những mảng tuyết hắt nhanh vào cửa kiếng, nhìn qua cửa sổ, tuyết đang rơi ...

Trở lại giường chùm kín chăn như muốn vùi mình vào giấc ngủ đang ngầy ngật ... 6g sáng, như một thói quen, không ngủ thêm được nữa, ra ngoài mở TV, các reporters đang tường trình về thời tiết bên ngoài, những tai nạn đang xảy ra trên các highways, trên các con đường của thành phố và những vùng lân cận . Các trường học đóng cửa, nhân viên cua/?tiểu bang được đi làm trể, có mặt lúc 9g sáng . 6g30 nhận được text message cho hay được đi làm trễ ...

Tự bảo lòng hôm nay được quyền lười, sẽ ở nhà vì thời tiết xấu, nhưng khi nghe TV loan báo cơn gió tuyết đang dần dần rút lui khỏi tiểu bang, nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời đang từ từ ló dạng, thời tiết bên ngoài tốt hơn, đỡ nguy hiểm hơn nên quyết định ra khỏi nhà, vậy mà cứ đủng đỉnh đến office cũng gần 10g30 sáng.

Mùa đông năm nay thật dễ thương, không như mùa đông đang có của những tiểu bang miền bắc với những cơn bão tuyết, tuyết nhiều hơn quá đầu gối, hay những trận mưa làm truồi đất ở một vài nơi tại Cali .... mùa đông năm nay giữa tháng Giêng nơi này, không thể than phiền, bởi giửa ngày vẫn có nắng, nắng lên cao, nắng sưởi ấm má môi, chỉ cần một cái áo lạnh nhẹ, một cái khăn quàng cổ là đủ. Tuy nhiên, mặc dù hôm nay, cũng có nắng, nắng cũng lên cao, nắng chói chang qua các cửa sổ, nhưng cái lạnh vẫn lạnh đầy, đủ để gói mình trong chiếc áo khoác dầy cộm ... mùa đông giữa tháng giêng đẹp hơn bao giờ hết!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Đầu Năm ... Kể Chuyện Mình!

Nhìn lại chặng đường một năm qua, qua đi quá nhanh và không kịp thực hiện những ước muốn của mình, sự chán nản lười biếng như rong rêu bám chặt vào nhau đến không muốn buông ra, không còn háo hức dạo phố trên nét, không còn hăng say với những con chữ, không muốn để những giòng suy nghĩ tuôn ra trên đầu 10 ngón tay, không muốn ... không muốn gì hết ... chỉ biết đời là phù du, là không không, là có có ...

Viết đến đây chợt bật cười với chính mình, cứ làm như mình là ni-cô bị thất tình rũ áo đời tìm nơi vắng vẻ để quên đời, quên mình... để giam mình trong am vắng vẻ, cô tịch ... trong am có computer, với một cái game đơn giản có thể chơi hằng giờ để tiêu diêu những phiền muộn, những trống vắng ... Solitare, một cái game không có gì đặc sắc nhưng ít nhất cũng làm đầu óc không nghĩ suy, không phân vân và không biết ... buồn .

Đã mấy lần định viết tiếp về giòng thời gian đang đi qua, như một năm mới đã bắt đầu, nhưng sao vẫn lần lựa, vẫn mệt mỏi lười biếng, có lẽ tại những con chữ cũng cảm thấy mệt với cái buồn trống vắng nên đã bỏ đi đâu đó không chừng .

Những sáng cuối tuần với những CD Romancing 70s nhận được cách đây 3 hôm ...những bản nhạc nghe để thấy nhớ về một thời khắc nào đã qua như một cái mốc của thời gian, như một kỷ niệm của thời "Những Bức Thư Tình Không Gởi ..." đã đi vào dĩ vãng nhưng thỉnh thoảng vẫn ẩn hiện như một giấc mơ êm đềm...

Mùa đông năm nay đẹp hơn những mùa đông đã qua, mùa đông năm nay như mới bắt đầu hôm qua, ngày đầu mùa đông của tháng giêng, trời mù xam xám, có tuyết rơi nhẹ như những bụi trắng đọng lại trên tóc, trên bờ vai của chiếc áo khoác bên ngoài, đôi boots nặng xỏ vào như có thể đè nặng thêm thân hình trên tuyết, trên mặt đường trơn trượt, nếu không lại lao đao ngã như năm nào ...

Sáng nay, trời không có tuyết, cái lạnh vẫn ở độ thấp, khoảng 14 độ F, lạnh cả hơn hôm qua, nhưng con đường trước mặt lại rực nắng hồng, nắng chiếu chói chan vào kính làm giòng xe cộ nối đuôi nhau như chậm hẳn lại. Đến chỗ làm trễ vì sáng nay ngủ quên, vừa bước vào building, ngạc nhiên vì một số người đang chuyện trò ở lobby... à thì ra mọi người đang chuyện trò với new Commissioner. Cũng là chuyện political, khi một Thống Đốc mới nhậm chức thì tất cả ê - kip cũ, khác đảng phải ra đi. Nơi này cũng thế, cũng đến và đi theo Thống Đốc tiểu bang một khi đảng khác nắm chính quyền. Vừa thấy bước vào đã bị lôi đến giới thiệu với new Commissior... He's good looking chẳng bù cách đây 3 nhiệm kỳ có một Commissioner trông thật giống Hitler... Nghe nói cách làm việc của ông cũng ... Hitler không kém, rất may là ở xa mặt trời, nên những chuyện tiếp xúc không phải quan tâm đến.

Mong những ngày trước mặt thật bình an nơi này và không thay đổi đường lối làm việc, cho dù vẫn biết khi có một new boss, nhất là big boss thì luôn luôn có sự thay đổi theo một chiều hướng nào đó ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Tháng Ba và Nỗi Buồn


Trời tháng ba bớt lạnh
Hoa nở rộ đường đi
Những bông hoa màu đỏ
Như xác pháo vu-quy

Cơn gió nào bất chợt
Lồng lộng cuốn hoa rơi
Những bông hoa màu đỏ
Tan tác giữa giòng đời

Trời bỗng dưng u-ám
Mây xám hững hờ ngang
Nỗi buồn nào vây chặt
Sầu ơi! Hoài riêng mang.


Nguyễn Thị Tê Hát

Giọt Buồn Đêm Xuân


Giọt buồn em long lánh
Đọng trên cánh mai vàng
Vô tình lung linh gió
Thổi rơi xuống lòng đêm

Xuân về nơi xứ lạ
Ai gởi tặng cành mai
Ai thêu từng note nhạc
Cho tim em vỡ òa

Đêm đen đêm trăn trở
Đêm tí tách ngoài hiên
Đêm đếm từng giọt nhớ
Đêm ngỡ ngàng trong tim

Gió mưa về lầy lội
Vùng vẫy nỗi đau dài
Trách trời chi bão nổi
Cho đêm đen thở dài

Trời tháng hai vẫn lạnh
Mây xám vẫn về ngang
Con chim buồn lẻ bạn
Khóc em đêm không cùng ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Nỗi Buồn Giữa Tháng Giêng!


Sáng nay trời lạnh giữa tháng giêng
Bầu trời xam xám lẫn ưu phiền
Nắng đâu còn ngủ, chưa thức giấc
Như lòng em mãi thấy oan khiên

Từ tháng năm dài qua rất mau
Trong em day dứt một nỗi sầu
Dấu hoài một cõi trời riêng rẽ
Những tiếng thở dài nối đuôi nhau

Như khúc phim xưa bỗng trở về
Lần lượt, êm ái những đam mê
Môi hôn ngày ấy ngờ nghệch quá
Chẳng biết tình anh, chẳng biết gì

Có phải em anh quá vụng về
Ngu ngơ đâu hiểu được tình mơ
Chối từ hạnh phúc giờ cay đắng
Vò võ riêng em những mỏi mòn

Mỏi mòn nhưng chẳng thể gặp nhau
Bởi em ngu dại với tình đầu
Mong rằng phương ấy, anh đừng trách
Đừng oán vì em lỡ nhịp cầu

Một nấm mộ sầu giữa đêm nay
Chôn kín từ lâu với tháng ngày
Cõi lòng em đã giờ tan nát
Xin khất tình anh, trọn kiếp sau!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Đêm Giáng Sinh


Chúa bỏ trời cao, Chúa giáng trần
Ban ơn cứu độ kiếp nhân sinh
Mặc khải con người đêm lạnh giá
Giữa chốn cơ hàn nếm khổ đau

Đêm nay Thiên Chúa xuống trần gian
Thiên hạ mừng vui tiếng chuông vang
Giáo đường hồ hởi ca mừng Chúa
Trong con rộn rã cũng mơ màng

Đêm Thánh Vô Cùng, Đêm Giáng Sinh
Chúa đổ từ cao những an bình
Cho quê hương mẹ thôi buồn khổ
Cho khắp chân trời có bình minh

Con cũng xin Ngài một chút ơn
Quên đi ngày tháng những oán hờn
Khô mau giọt lệ vương hờn tủi
Để thấy Chúa về ... Đêm Giáng Sinh!


Nguyễn Thị Tê Hát

Mùa Thu Xứ Người


Thu vẫn là thu của xứ người
Nên mây bàng bạc ánh trăng trôi
Heo may hiu hắt lùa qua cửa
Xào xạc lá rơi luống ngậm ngùi

Thu ở xứ người nắng phai nhanh
Vàng cây cúc thắm chẳng còn xanh
Trụi cây khô đứng buồn ngơ ngẩn
Dõi mắt nhìn theo lá lìa cành

Con chim lẻ bạn đứng kêu sương
Chiêm chiếp than ôi nỗi đoạn trường
Lá vàng cuồn cuộn no đầy gió
Ấp ủ rừng phong một bóng hình

Thu vẫn còn đây ở xứ người
Mưa thu giăng nhẹ bước đơn côi
Hỏi thầm ai nhớ thu ngày cũ
Hay chỉ riêng mình tôi nhớ thôi!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Ngồi Buồn Một Góc Mưa



Đừng nói gì thêm để tôi đau
Màng chi tiếng nói thuở ban đầu
Chữ YÊU ngày ấy ... ừ thì khó
Vì khó nên mình mới mất nhau

Anh thích những chiều mưa lá bay
Tìm vui chân bước lá vàng phai
Riêng tôi quạnh quẽ ngồi tê tái
Nhìn mưa thu lạnh thoáng thở dài

Anh ở phương trời anh vẫn vui
Tôi ở phương tôi mãi ngậm ngùi
Xa - Gần giờ cũng người đôi ngả
Thì nhớ nhau chi chuyện nửa vời

Nếu phương trời ấy có mưa rơi
Mang theo nhung nhớ thuở xa xôi
Xin anh hứng trọn mưa thu nhạt
Là nước mắt tôi khóc một đời ...


Nguyễn Thị Tê Hát