Wednesday, August 3, 2011

Mình Ơi!...

(July 19, 2010)

"Minh ơi!..." hai chữ ngọt ngào quá phải không mình ? hai chữ ấy qua giọng nói của em mà mọi người đều bảo "sao mà ngọt thế ?" Bố mẹ đỡ đầu con mình đã kêu lên, ghẹo em: "... trời ơi nghe cái giọng của em thế này mà hắn không chết sao được ?..." Thế mà mình có chết đâu cơ chứ, chỉ có em là chết hao mòn trong hai tiếng "Mình ơi" mà thôi.

Vợ chồng là duyên là nợ, có duyên không nợ đâu phải vợ chồng, thành ra cái nợ nần đời nhau cứ trôi theo ngày tháng, hết năm này đến năm nọ, cứ tiếp nối chịu đựng những cái không vui của nhau, em không biết mình phải chịu đựng những gì về em? Nhưng thật sự em mới là người chịu đựng về mình nhiều nhất, bởi mình đã quay em mòng mòng như dế, mình làm em khóc nhiều hơn cười, mình làm em trằn trọc mất ngủ hơn những đêm an lành, bởi em với mình hầu như hai thái cực . Nhưng cũng chính vì 2 thái cực nên đã cuốn hút vào nhau như một cục nam châm để không gỡ ra được . Người ta thường nói vợ chồng mà hòa hợp với nhau trên mọi phương diện, khó mà ăn đời ở kiếp, chắc vì thế mà tình đầu không bao giờ thành phải thế không mình ?
Nhưng nếu vì không đồng vợ, đồng chồng mới ăn đời ở kiếp thì tội em quá, biết thế ngày ấy em sẽ chẳng lấy chồng và biết đâu bây giờ em đang khoác trên mình chiếc áo dòng với một cây Thánh Giá to trên ngực ? Thì ngày nay ...em đâu phải ... giọt vắn giọt dài ?.... Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ nước mắt em không còn nhiều như xưa, em không còn là em của thuở ban đầu, em cũng chẳng còn là con sư tử muốn gầm thét, muốn cào cấu ... em trở về em lặng thinh và em đã biết chấp nhận ... sự biết chấp nhận muộn màng này của em qua 30 năm dài để thấy lòng bình an, bình an vô cùng, bởi em ngày nay như con mèo ngủ ngày, không còn so đo tính toán, không còn háo thắng như xưa, cho dù thời tiết có đổi thay, nắng có gay gắt, mưa có bão bùng thì cũng chẳng còn làm em vùng vẫy khổ đau ... bởi em nghĩ đó chỉ là một cơn mưa, một cơn mưa rào rồi cũng có lúc phải tạnh ... phải thế không mình ? Em muốn mình phải tiếc nuối nếu một ngày nào em không còn nữa, phải chăng đây là cách trả thù êm ái của em ?

Bắt đầu từ căn nhà này, em sẽ viết những gì mình đang sống, những gì rất thật, để khi một mình trong đêm tĩnh lặng, em sẽ bật cười với những gì đã viết ... em viết về mình, về người đàn ông mà em đang trả nợ đời .....


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment