Wednesday, August 3, 2011

Mình Ơi!...

(July 21, 2010)

Mình biết không? Từ khi lớn lên, em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lấy người khác đạo, nhưng chính mình, mình đã thay đổi cuộc đời em. Mình biết em sẽ không lấy người khác đạo nên mình đã tự đi học đạo ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, mình đi tĩnh tâm vào những ngày giờ nhà thờ ấn định. Những lúc vắng mình, em hỏi mình đi đâu mà em không thấy? Mình cứ nói mình bận công chuyện. Em nghe cũng chỉ biết như vậy mà chẳng cần tìm hiểu thêm về sự vắng mặt của mình.

Những sáng Chúa Nhật thật tinh sương, mới có 4, 5 giờ sáng, mình đã đạp xe từ bên Khánh Hội sang mãi bên em. Con đường dài qua mấy cái dốc cầu thế mà mình cũng đến để đưa em đi lễ, trong khi cái tuổi còn mê ăn, mê ngủ cứ phải bị đánh thức vì sự ngoan đạo quá đáng của mình. Mẹ chỉ nói khẽ em: "Sao anh ấy đến sớm thế?" Để mình ngồi chờ ở phòng khách, em lên lầu ngủ tiếp . Em cằn nhằn thì mình lại phân bua: "Mình đi lễ sớm, đầu óc trong lành, cầu xin gì Chúa cũng nhậm lời..."

Thế mà ngày nay, hình như giáo lý chưa đủ vững nên mình đã quên tất cả... Lúc mới sang đây, xe không có, 2 đứa phải chở nhau bằng xe đạp đến nhà thờ dự lễ. Gặp hôm mưa to, không đi lễ được, 2 đứa ngồi đọc hết 150 kinh, vậy mà em vẫn cứ cảm thấy áy náy vì mình không đi nhà thờ. Ngày ấy em nói gì mình cũng nghe, còn bây giờ... hay cái giáo lý ngày ấy của mình chỉ đủ để "Lậy Đức Chúa Trời Ba Ngôi, Con lấy được vợ, con thôi nhà thờ"?

Mình xem lễ đàng hoàng được vài năm, cho đến khi có đứa con đầu lòng, thằng bé được 4 tuổi, mình đưa cả nhà đi xem lễ Chúa Nhật như mọi lần, mình đậu xe trước nhà thờ và lần nào mình cũng hối em vào nhanh kẻo trễ lễ, mình kiếm chỗ đậu xe rồi sẽ đưa con vào sau ... em nghe nói vậy, vội vàng xuống xe bước nhanh vào nhà thờ, cứ tưởng đâu mình và con đứng ở sau ...cho đến một hôm thằng con vô tư bảo mẹ: "Ba với Vũ vừa đi Dunkin Donut xong là đến đón mẹ, Chúa Nhật nào cũng vậy ..." nghe con nói em hỡi ơi, em thật không ngờ, mình tệ thật, mình làm em tức nghẹn đến không nói được, giận quá "giận cá chém thớt" thế là thằng con bị mẹ mắng và đánh cho một trận vì không chị đi lễ...

Càng ngày mình càng làm em thất vọng, em cảm thấy chới với và hụt hẫng vì sự không thật của mình. Tuy ngày xưa em không muốn lấy người không cùng đạo, nhưng em cũng chưa bao giờ hé môi bảo mình phải học đạo thì em mới lấy. Tự mình tình nguyện học đạo, theo đạo cơ mà. Tại sao bây giờ mình lại không giữ những gì mình hứa ngày xưa? Bao nhiêu năm dài trôi qua là bấy nhiêu năm em day dứt vì sự lơ là đạo nghĩa của mình. Những lúc buồn, giận mình đến tím gan, tím ruột em cũng ráng phải làm lành để cùng mình đưa con đi lễ. Vào những mùa chay Thánh, nói mình xưng tội, mình cứ chùng chình: "Anh đâu có tội gì mà phải xưng... nếu em biết thì em xưng tội giùm đi ...", Còn không thì cứ phải canh chừng xem mình có xếp hàng xưng tội hay không?

Bởi lấy phải ông chồng theo đạo vòng vòng như mình nên em đã biết thân, biết phận đã phải lo cho con cái lãnh đủ các phép bí tích, cho dù trời mưa gió, tuyết rơi, em cũng phải chở con đến nhà thờ để chúng sinh hoạt và học giáo lý.

Em đã hoàn thành bổn phận về vấn đề đạo nghĩa đối với các con. Còn mình, em chịu thua, sau 30 năm dài, em chợt nhận ra một điều "Hồn ai người ấy giữ..." để không còn thấy nhức nhối gì nữa, tuy rằng những thánh lễ Chúa Nhật, em thấy người ta cùng vợ cùng chồng, hay trong những buổi tình tâm, lễ trọng, vợ chồng rủ nhau đi làm em chạnh lòng. Em thèm được như họ, em thèm được lười để mình lay gọi em dậy vào những sáng Chúa Nhật hoặc thúc dục em đi lễ vào những ngày lễ trọng... Em cô đơn trong chỗ ngồi nơi Thánh Đường, em cô đơn trong lời nguyện cầu của em, và em thầm mong một ngày nào đó trước khi em nhắm mắt, em được thấy mình và các con ngoan đạo, biết sống đạo thì thật là mãn nguyện... Mình có biết điều mong mỏi này của em không hở mình?


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment