Wednesday, August 3, 2011

Mình Ơi!...

(July 20, 2010)

Ngày xưa khi còn con gái, em thích được làm dâu, em thích có mẹ chồng, mọi người nghe em nói cái ý nghĩ muốn được làm dâu đều trợn mắt bảo em điên. Mẹ bảo em "con bé này đúng là con bé ngu". Nhưng em quen ai cũng không còn mẹ, em quen mình cũng thế, đã vậy mình con mang mối hận đối với gia đình trong lòng. Mối hận của mình làm em xót xa, làm em khóc, làm em tội nghiệp, để em có ngày hôm nay.

Càng ngày em càng hiểu chuyện hơn khi em bước ra khỏi ngưỡng cửa gia đình, một gia đình cho em sự đầm ấm mà mình không có. Em chợt nhận ra không phải cha mẹ nào cũng thương con lo cho con, có những cha mẹ chỉ biết nhận từ con cái, chỉ biết lợi dụng con cái mà không cho đi. Em sống với mình bao nhiêu năm trời em khổ vì cái hận lòng của mình đối với gia đình mình. Mình như con thú bị thương nên vò võ nỗi đau để từ đó mình nhìn đời không có cái nhìn bao dung và quảng đại. Mình khe khắt chua chát với đời, mình làm khổ đời mình và khổ em khi em thấy mình không vui, cứ sống trong dày vò trong oán hận. Trong giấc ngủ mình luôn ú ớ, giấc ngủ với ác mộng, giấc ngủ không tròn giấc. Em thương và tội nghiệp mình và cũng chính điều này đã đưa em đến gần mình hơn.

Cái sai lầm của em là lấy người có một dĩ vãng không hạnh phúc nên mình ít biết cười, mình không biết nhìn đời bằng sự khôi hài, phóng khoáng, bởi thế mình chỉ biết đùa giỡn với em, có lẽ tại em funny, chọc cho mình cười, nhưng mình lại không biết đùa giỡn với con..., điều này thật khác với gia đình em, ba em luôn là người thích chọc ghẹo con cái và em là con bé hay bị khóc vì những cái đùa giỡn quá đáng của ba em. Như vậy chắc mình nghiêm nghị với con ? Không phải thế, bởi trái tim mình nhũn như con chi chi trước những đòi hỏi của con cái, từ cái dễ dãi không đúng chỗ của mình mà các con có ác cảm với em, trách em khó tính.... Một ngày tuyết rơi nhiều, TV, Radio loan báo thời tiết xấu không nên ra đường, em vừa về đến nhà đã thấy thằng anh xách xe chở con em ra khỏi garage:
Em ngạc nhiên hỏi:
- 2 đứa định đi đâu vậy?
- Dạ 2 đứa con đi cine.
- Ai cho đi, có biết là tuyết đang rơi không?
- Dạ ba cho tụi con đi.
- Không đi đâu cả, cho xe vào trong ngay...
- Nhưng ba cho mà me.
- Đi vào, nói nhiều...

- Thời tiết thế này sao mình cho tụi nó lái xe ra ngoài vậy ?
- Nói không mà 2 đứa cứ léo nhéo hoài.

Đấy, mình thế đấy, mình không dùng cái uy quyền của mình đối với con cái nên mọi chuyện đều trong tay em, từ chuyện học hành cho đến những sinh hoạt trong trường, nhà thờ, chở con đi học bơi, học đàn. Trăm ngàn thứ việc trong tay em. Mình có biết là em vội vàng trong cuộc sống hằng ngày đến thế nào không? Có hôm đến sở làm, nhìn xuống chân mới thấy giầy mỗi chiếc một màu, có khi bông tai, mỗi tai một kiểu. Trong khi đó em vẫn để mình ung dung không bận tâm về con cái, về chuyện nhà.

Một hôm đang làm việc, điện thoại trên bàn reo, cô thư ký của một văn phòng dentist gọi:
- Mrs Nguyen, chồng bà mới làm cái hẹn với nha sĩ cho bà và các con vào ngày...
Em ngạc nhiên, em ngạc nhiên lắm, vì làm gì có chuyện lạ như vậy, vì từ thuở nào đến giờ chính em là người làm những cái hẹn ấy cho mọi người và cho cả mình cơ mà .

- Không, tôi nghĩ cô gọi lộn số, chắc chắn không phải nhà tôi đâu.
- Yes, Mrs Nguyen, có phải ông nhà tên...
- Vâng đúng rồi, nhưng cô cho biết địa chỉ ở đâu đi
- Ở Southwest.
Em phá lên cười"
- Thấy chưa? Biết mà, cô gọi sai địa chỉ rồi, không phải OX tôi đâu, OX tôi mà gọi là điều không bao giờ xảy ra.

Đấy, mình thấy không? Em và các con làm gì có phước mà mình quan tâm đến như vậy?


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment