Wednesday, August 3, 2011

Mình Ơi!...

(August 3, 2010)

Mình Ơi!

Mấy hôm vừa qua, em quá bận với chương trình văn nghệ gây quỹ cho Đêm Tình Thương, một chương trình gây quỹ hằng năm cho những người không may mắn, những người bất hạnh tại quê nhà. Không ngờ số tiền năm nay lại được nhiều hơn năm ngoái, số tiền thu được hơn $14,000. Ngoài những nơi mà ban tổ chức gởi tiền về giúp hằng năm, năm nay lại thêm một cơ sở Tình Thương khác của Phật Giáo ở Dak Lak do các ni-cô đảm trách. Hy vọng với số tiền gởi về, các em mồ côi, những người già bịnh tâm thần, những người phong cùi được một phần nào an ủi lẫn tinh thần và thể xác.

Chương trình thật thành công và cũng là lần cuối cùng em bước lên stage, cho dù mọi người đều muốn nghe em nói, muốn được nghe em giới thiệu, cho dù ngày hôm sau đó em nhận được lời khen qua điện thoại của những người tham dự... Nhưng tự dưng em không muốn đứng trên cao nữa, em muốn đứng ở dưới, em muốn được ngồi ở dưới ... em muốn được thu mình lại trong con ốc của riêng em, để mình an tâm hơn, cho dù mình không nói ra...

Có một người khách tham dự, ngồi một mình cứ lặng lẽ nhìn em đi lên, đi xuống, em cứ tưởng đó là một người khách tham dự như những người tham dự khác, nên em chỉ mỉm cười gật đầu chào. Nhưng không ngờ người khách ấy chờ đến lúc cuối cùng đã đến gặp em, ông tự giới thiệu ông thích văn, thích thơ của em, ông đã tìm kiếm xem em là ai đã từ lâu cho đến hôm nay tình cờ ông biết được... ông tự giới thiệu về ông và nói nếu có thể cho ông xin những bài báo, những truyện mà em đã viết... Em ngỡ ngàng, nhưng dù sao cũng là một sự khuyến khích cho một người viết không chuyên nghiệp như em, một người chỉ viết theo cảm hứng, phải thế không mình?...

Sau nhiều lần đắn đo, suy nghĩ, em nhất định không muốn tiếp tục những gì em đã làm gần 20 năm nay, em tham gia, em cộng tác như vậy là quá đủ phải không mình? Em biết mình không thích nhưng vì đam mê của em nên mình không nói ra. Lần này em sẽ làm mình vừa lòng nhưng em lại làm những người khác buồn lòng và thất vọng về quyết định của em...

Sau mấy ngày tổ chức, em cảm thấy lòng mình lắng đọng. Nhưng em lại có một trách nhiệm khác mà em không thể từ chối, một nơi em sẽ đến mà không có mình bên cạnh. Một nơi thật xa, xa lắm và khung cảnh sẽ là lần đầu tiên lạ lẫm đối với em ... đành chịu vậy nhé mình của em?

Mấy hôm nay thời tiết nóng như chưa bao giờ nóng, cái nóng làm em muốn tắt tiếng, cái nóng làm cây quất ngọt của em trồng trong chậu để ngoài sân muốn cong lá vì cái nóng nơi này, cho dù sáng sớm, tối khuya em đều không quên tưới nước, cho dù tưới bao nhiêu nước cũng không thể làm dịu mát cái nóng như muốn đốt cháy vạn vật nơi đây, vì thế sáng sớm nay trước khi đi làm, em lại khệ nệ bưng chậu quất để trước cửa nhà cho dịu mát, nhưng dù nắng có gay gắt thế nào đi nữa, thì 2 cây bông sứ của em vẫn trổ những cánh hoa vàng, đỏ thật tươi thắm, như đang thách đố với cái thời tiết nóng bỏng nghiệt ngã đang đổ xuống nơi đây. Những cây tóc tiên nằm phủ đầy trên mặt đất với hoa đỏ trông như một tấm thảm linh động hay đang leo phủ đầy kín lên cây đào, lên cả cụm cây xum xuê cành lá với nhưng hoa trắng li-ti trước sân nhà...

Một trong những ngày thật nóng trong năm ....


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment