Wednesday, August 3, 2011

Mình Ơi!...

(May 27, 2011)

Mình Ơi!...

Đã lâu lắm em không nói gì với mình nơi căn nhà này, có lẽ em muốn lòng em lắng đọng, thôi sóng gió, em muốn tìm nơi bình an cho chính em, để quên tất cả những bão nổi trong lòng, em muốn nước mắt em thôi rơi nên em đã lảng tránh con phố này, lảng tránh những con chữ mà khi viết sẽ làm nước mắt em rơi, sẽ làm lòng em đau, sẽ làm tim em thổn thức.

Người ta nghe em nói chuyện với mình, họ bảo giọng em thế mà mình không chết mê vì em sao được... Vậy ư? Có thật là em được chiều chuộng, em được nâng niu?... em có được như thế không hở mình? Em cũng không biết nữa, có lẽ sự lạc đạo của mình làm lòng em đau, làm tim em tan nát vì sự không thật lòng của mình... vì mình như thế nên các con cũng vậy, cũng thờ ơ ... em bỗng dưng lo sợ một ngày nào đó khi em nằm xuống, ai sẽ là người lo cho em lần cuối cùng với các phép đạo mà một người có đạo cần phải có? Ai sẽ xin lễ cầu cho linh hồn em hằng năm? Mình và các con Ư?... Em không dám tin đâu, em chợt chấy lo sợ và buồn cho em vô cùng...

Đó, em lại khóc nữa rồi, nước mắt em lại chan hòa ...

Bởi thế em đi tìm sự bình an của em qua thánh lễ mỗi chiều sau giờ làm việc... em đã tìm thấy sự khoan dung, rộng lượng hơn để em có thể tha thứ cho mình, cho các con và cho những người luôn làm em đau khổ, em khóc. Em thấy lòng em nhẹ nhàng hơn, không còn oán hận, giận hờn, em đã tìm được giấc ngủ, ăn thấy ngon miệng hơn, em đã học cách chấp nhận sự khác biệt và cách sống của mọi người chung quanh em, em cũng không còn độc đoán trong ý nghĩ của em nữa. Bài học này đối với em quá đắt, phải hết 30 năm em mới học xong, bài học này em học quá lâu cũng bởi vì em đã sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương của gia đình, của những người yêu em, và cả của mình trong những năm đầu hai đứa lấy nhau ... vậy thì đâu phảI lỗi ở em, phải thế không mình?...

Nhưng bây giờ, em đã trưởng thành trong ý nghĩ của riêng em, để biết chấp nhận con người của mình, mặc dù nhiều năm qua, em đã khổ công, cố tình muốn thay đổi mình qua cách suy nghĩ ích kỷ, sự hận thù của mình đối với cha mẹ. Nhưng sự thù hận đó như rong rêu đã bám chặt vào cuộc đời của mình, như một cái rễ đã ăn quá sâu mà em không sao, không đủ khả năng để bứng đi được... nên bây giờ, em chỉ biết cầu nguyện hằng đêm, cầu nguyện mỗi sáng, cầu nguyện trên con đường đi về mỗi ngày cho mình biết yêu thương chính bản thân mình mà thứ tha và quên đi thù hận...

Sau nhiều năm sống bên mình, mình quay em như chong chóng để em không còn là em của ngày xưa hay ướt mi, ủy mị, yếu đuối, hay hờn giận... em đã biết một mình đứng lên và tiến tới trước. Chính cuộc sống hiện tại đã dậy em phải biết chấp nhận, biết tha thứ với một tấm lòng độ lượng khoan dung để lòng bình an hơn, nhẹ nhàng hơn, tuy có đêm, giấc ngủ cũng không về, em lại thao thức để rồi em lại trở về chính em của ngày trước với những nỗi buồn nặng trĩu, với những nỗi đau trong lòng, với những tiếng thở dài não ruột...

Đôi khi một mình, ngồi buồn nghì đến cuộc đời của mình, em lại ngửa lòng bàn tay em ra, em lại ngắm nghía con đường tình cảm trong lòng bàn tay mình, đã bị chận bởi một dấu ngắt, và bắt đầu từ dấu ngắt đó là con đường tiếp nối mà em và mình đang bước đi cho đến hôm nay, con đường sẽ dẫn em đi bên mình cho đến hết cuộc đời em, con đường chung thủy nghĩa vợ chồng của em với mình...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment