Friday, March 11, 2011

Vạt Nắng Lên Cao...

Hôm nay nắng lên cao, nằng vàng rực rỡ trên muôn vật, nắng nhảy múa trên mái nhà, trên ngọn cây, nắng long lanh qua mái tóc, nắng gọi mời chim hót líu lo ... nắng của cuối tháng Giêng hay nắng đang gọi mùa xuân về ?....

Hôm nay nhiệt độ không còn làm người ta xuýt xoa, hà hơi để sưởi ấm đôi bàn tay quên đeo găng, hay gói mình trong những chiếc áo khoác lạnh dầy cộm . Hôm nay nhiệt độ lên đến 72, có thể là 75, và ngày mai nhiệt độ 71, cũng có thể là hơn nữa vào giữa ngày . Nhưng Chúa Nhật, nhiệt độ lại buông xuống thấp hơn, và thấp hơn nữa vào thứ hai tới này. Mưa đêm sẽ về, cơn gió lạnh sẽ ào đến, nhiệt độ xuống thấp khoảng 7, 8 độ, để đường đi lại trơn trượt , đá dầy có thể khoảng nửa inch. Tuyết lại rơi và máy sưởi ấm trong nhà sẽ chạy không ngưng nghỉ ... bảo lòng ở nhà cho chắc ăn, không tin tưởng đôi chân cho lắm.

Sáng nay, sau khi làm ít công việc đang chờ trên bàn, email cho boss nói muốn nghỉ vào thứ ba tới này, để khỏi phải trằn trọc suốt đêm, khỏi phải thức dậy sớm để nghe loan báo thời tiết trên TV, khỏi phải lo lắng nhìn qua cửa sổ ... bởi mọi người đều biết rằng ... con chim trốn tuyết sẽ ẩn núp trong chăn nằm nghe nhạc vào ngày tuyết rơi, mưa lạnh ....

Những điều hứa trong năm mới này ... lại thêm một điều không giữ được ... tự hứa sẽ không đi shopping nữa . Lời hứa này đã giữ được từ đầu tháng đến giờ, vậy mà chiều qua lại quên. Quên hay cố tình quên có khác nhau không ?

Hôm qua, đáng lẽ không nên làm hẹn khám mắt và làm kiếng mới trong shopping mall mới đúng, vậy mà lại quên ... biết thế nên chuẩn bị mang trong xách tay quyển truyện để ngồi đọc trong khi chờ... nhưng mà... kiếng phải chờ đến Feb. 9th mới có. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên lang thang trong shopping ... chợt quên mất quyển truyện của Daniel Steel đang nằm chờ trong xách tay... quên lời hứa cuối năm... lắc đầu và lại tự hứa thầm ... thôi, lần này nữa thôi, nhất định sẽ thôi... nhất định ...

Nói đến khám mắt, Chợt nhớ một lần khám mắt nào đó đã lâu, sau khi khám mắt, hỏi tuổi, BS cười, lên tiếng ... "Welcome to my world". Vừa nghe "Welcome to my world", chợt phá ra cười, cười to, cười bất ngờ đến chính mình cũng không ngờ được... Lúc ấy, và cho đến lúc này, cũng không hiểu tại sao lại cười khi nghe câu nói đó?... "Welcome to my world" có phải đó là lời chào một người vừa đặt chân đến thế giới mới, thế giới của nửa kiếp người vừa trải qua, mà đỉnh cao là cái mốc, là cái đích của lằn ranh kiếp người sau những năm dài lần mò leo lên đỉnh núi, cái đỉnh của đời người mà ai cũng phải một lần vất vả leo lên, trước khi tự mình từ từ lăn xuống, mà dưới chân núi, là những nấm mộ vừa trả xong nợ đời, xong một kiếp người ???...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment