Friday, March 11, 2011

Những Vạt Nắng Giữa Tháng Giêng

Lời hứa cuối năm nhất định phải thực hành cho được. Phải tập thể dục mỗi sáng, phải đi làm đúng giờ, không lái xe nhanh, lái xe bên tay phải ... ngẫm nghĩ lại sao khó thực hiện quá, mỗi lần nhận được ticket màu hồng, luôn hứa lòng sẽ và sẽ lái xe đúng tiêu chuẩn không tốc độ, thế mà... vẫn đi làm trễ, vẫn phóng nhanh trên đường và dĩ nhiên vẫn không lái xe lane trong cùng, nhưng tập thể dục thì vẫn giữ và nhất định phải cố gắng...

Sáng nay cũng như những sáng đã qua, lại vội vàng ra khỏi nhà, xe chưa kip chờ nóng máy, đã ra khỏi garage và phóng nhanh trên đường cho kịp giờ làm ... sau khi đọc 10 kinh Mân Côi dâng một ngày mới cho Đức Mẹ, mở CD ra nghe, những bản nhạc nghe thật dễ thương và một thoáng xúc động ...
"Baby! I'm sorry, I'm so sorry,
I never meant to hurt you ..."

Yes, I never meant to hurt you, I'm so sorry ...

Buổi sáng lành lạnh, một cái áo cổ pull với áo jacket bên ngoài cũng đủ ấm cho thời tiết hôm nay, đài khí tượng trên TV cho hay suốt tuần nay có nắng, trời đẹp, thứ sáu nhiệt độ lên đến 67... sunshine. Bởi thế cuối ngày làm việc, trên đường lái xe đến Thánh Đường dự lễ chiều, con đường dài bởi xe cộ nối đuôi nhau chậm rãi có lúc như ngừng lại, không phải vì tuyết, vì trơn trượt đường đi, mà vì ánh nắng chói chang đến choáng tầm nhìn trước mặt .

Những lối đi dẫn vào building, vẫn còn đầy những vạt muối trắng tròn li-ti chưa kịp tan ra, bởi tuyết không nhiều cho tan loãng thành nước, nên vỡ vụn, dòn tan dưới gót giầy khi dẫm lên . Ánh nắng đang từ từ lên cao trên các ngọn cây, những cây trơ trụi lá của mùa đông đang đong đưa theo gió sớm. Tiếng hát của người ca sĩ "Baby! I'm so sorry!..." vẫn còn vang vang trong lòng... Vâng, I'm so sorry!


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment