Wednesday, January 28, 2009

Mình Ơi!...



Hôm nay ngày lễ tình yêu!
Mình ơi có nhớ gì không hở mình?
Hoa hồng thắm nụ tươi xinh
Tình giờ còn đậm duyên mình không anh?
Hương xưa như đóa mộng lành
Mềm môi dịu ngọt đâu đành xa nhau
Giận hờn một thoáng qua mau
Bên đời rồi lại xôn xao tiếng cười
Tóc em từng sợi buông lơi
Tóc mình từng sợi chơi vơi điểm màu
Chúng mình còn nợ duyên nhau
Thì đành giữ trọn lòng nhau nhé mình.


Nguyễn Thị Tê Hát

Tuesday, January 27, 2009

Bán Hoa

#1

Tôi bán hoa hồng tươi
Từng cánh hoa rạng ngời
Lung linh vờn trong nắng
Xin người mua giùm tôi

Hoa Hồng tôi sắc thắm
Ôm trọn ý người mua
Đem trao người nào đó
Cho vừa tình đón đưa

Hoa Hồng còn đương nụ
Say trọn giấc mơ đời
Như tình tôi ngày nọ
Hoa lòng vẫn đậm ghi

Hoa bán hết từ lâu
Sao lòng tôi lại sầu
Ngồi đếm từng đồng bạc
Mà nghe lòng quặn đau!...



#2

Vâng, xin mời ông chọn
Những đóa Hoa Hồng tươi
Hoa Hồng không có giá
Tùy lòng người đấy thôi

Hoa là của tình yêu
Mang ý nghĩa thật nhiều
Tùy lòng ông đem tặng
Có mang tình yêu trao?

Hoa mang dáng kiêu sa
Nhưng hoa rất thật thà
Hoa Hồng từng cánh nhỏ
Muôn đời yêu thiết tha

Ô kìa!... xin nhẹ tay
Đừng làm gẫy thân gầy
Hoa mong manh dễ vỡ
Tựa trên trời mây bay!


#3

Ơ kìa, ông khách lạ!
Sao không lựa hoa đi?
Nhìn gì mà ngơ ngẩn
Làm tôi... ngượng ghê ni

Hoa hồng từng nụ thắm
Đang nở rộ trời xuân
Như tình ai trông ngóng
Những nụ tình yêu đương

Ông làm tôi e ngại
Lúng túng... nhìn bâng quơ
Hoa Hồng tôi đang bán
Lạ gì sao không mua?

Hoa lòng tôi đừng hỏi
Đã héo úa từ lâu
Cánh hoa giờ vỡ vụn
Chỉ còn một niềm đau

Vâng! cánh hoa hồng đỏ
Luôn ghi đậm ân tình
Như màu tim ai nhận
Sẽ đón tình ông trao
**


Xắp xếp lại hàng hoa
Mắt bỗng dưng lệ nhòa
Người mua đi vội vã
Cho kịp ngày Tình Nhân

Từng bó hoa vơi dần
Xơ xác lá trên sân
Nhìn hoa mà tê tái
Chợt thấy lòng bâng khuâng


#4

Vâng! - Xin ông tự chọn
Tôi chẳng dám giúp đâu
Hoa ân tình đem tặng
Cần lồng trái tim yêu

Hoa lòng tôi đang đau
Sợ vận phải sắc màu
Làm hoa ông... héo úa
Ông bắt đền... thì sao?

Đây là hồng nhung thắm
Mang màu máu tim người
Duyên tình ai đón nhận
Sẽ hạnh phúc một trời

Kia là hoa hồng bạch
Trong trắng tuổi đôi mươi
Linh hồn ngây thơ nhỏ
Ôm ấp giấc mơ đời

Ông muốn chọn hoa nào?
Hồng bạch hay nhung tươi?
Cả hai hoa đều thắm
Mang ý nghĩa sáng ngời

Hoa này không giao nhận
Những đóa hoa ngọt ngào
Người mua tình gởi gắm
Ngại gì mà không trao?
* *


Người mua hoa lại đi
Nghe tiếc nhớ xuân thì
Thời gian dài trôi mãi
Chợt... lệ tràn lên mi...

#5

Thưa ông! đây hàng hoa
Từng cánh hoa kiêu sa
Bán cho người đi qua
Sao lại không hiểu ra?

Hoa hồng xin ông lựa...
Muốn mua tặng cho ai?
Là do lòng ông muốn
Sao tôi lại thở dài?

Hoa hồng ông nhìn xem!
Toàn là hoa yêu thương
Mang màu tim sắc thắm...
Làm gì có hoa tàn?...

Ô kìa, ông khách lạ
Có quen biết gì đâu
Sao lại nhìn ngơ ngẩn
Cho lòng tôi vương sầu

Hoa bày ra để bán
Đâu cần biết ai mua
Chỉ cần người vừa ý...
Sao tôi lại hiểu lầm?

Vâng! - Xin ông đừng hỏi
Chuyện riêng hoa lòng tôi
Xin ông đừng chọc ghẹo
Có mua hay là thôi?


#6

Thưa ông! tôi đã nói
Không dám lựa giùm ai
Hoa lòng tôi đang héo
Sợ đem vận không may

Nếu ông muốn tặng ai
Cho đẹp tình yêu đời
Hoa hồng tay ông lựa
Mới đẹp tình tương lai

Hoa hồng dáng kiêu sa
Nhưng luôn đẹp mặn mà
Ý hoa tình yêu nhỏ
Nhưng suốt đời thiết tha

Hoa tôi!...không có giá
Chỉ tùy lòng người mua
Hoa mang chân giá trị
Ở tấm lòng trao đưa

Hoa cũng có linh hồn
Xin đừng làm hoa đau
Trao hoa nơi đúng chỗ
Hoa muôn đời vì nhau!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Anh và Biển Nhớ!



Em vẫn thế giữa hoang đường tuổi nhỏ
Vẫn ngu ngơ nghe biển cát thì thầm
Vẫn chưa biết tình một cõi ăn năn
Chưa biết khóc khi đời chia đôi ngã

Anh hai tay ôm choàng con sóng dữ
Mải miết tìm em giữa cõi hư vô
Ánh trăng đêm soi rõ bóng em mờ
Vừa biến mất giữa vùng trời huyền ảo

Anh nơi đâu, hay chìm vào biển nhớ?
Bãi cát chiều như có vết chim di
Chợt đâu đây thoang thoảng tiếng thầm thì
Ai gọi khẽ tên em từ cõi vắng!


Nguyễn Thị Tê Hát

Đêm Giao Thừa


Ngày cuối năm! Đêm giao thừa
Mềm môi rượu đỏ mắt huyền lung linh
Bài tình ca!... Nhớ chuyện mình
Nhịp nhàng điệu vũ con tim bồi hồi

Đường khuya không một bóng người
Rưng rưng chạnh nhớ xuân tươi thuở nào
Xuân năm ấy ai đã trao
Mùa xuân hạnh phúc giờ xanh xao buồn

Cô đơn đêm tối không cùng
Cơn say chếnh choáng, ngại ngùng đuờng đi
Mùa xuân lạc nẻo chỉ vì
Xuân đâu lại đến giữa đông lạnh lùng

Đêm giao thừa, đêm giao mùa
Nghe lòng tê tái gió lùa lạnh căm
Bầu trời một cõi ăn năn
Nghe tình réo gọi trăm năm trở về...


Nguyễn Thị Tê Hát

Monday, January 26, 2009

Lời Chúc Đầu Năm


Cuối năm nhận được cánh mai tươi
Hoa vàng rực rỡ tay vẫy mời
Tưởng đâu Xuân ngại không thèm đến
Bởi giá đông về tuyết đang rơi

Cám ơn bạn nhé, gởi từ xa
Một cành hoa đẹp thật thiết tha
Kèm theo lời chúc Xuân vừa đến
Thịnh vượng, an khang, rất mặn mà

Còn người, bên ấy đã Xuân chưa?
Có đợi vui Xuân, có tiệc chờ?
Có pháo giao thừa tý tách nổ?
Có rượu đầy bàn đón xuân mơ?

Tôi cũng chúc người lúc Xuân sang
Một đời hạnh phúc chẳng lang thang
Thơ tình đầy túi bay trong gió
Nhơ nhởn trời Xuân đẹp miên man!


Nguyễn Thị Tê Hát

Xuân Của Riêng Em



Chiều nay nỗi nhớ lại vu vơ
Nhớ thuở còn thơ dáng dại khờ
Nhớ Xuân năm nào mai rực rỡ
Như lòng em cứ vấn vương mơ

Chợt nhớ xuân nào với người ta
Hái lộc đầu năm giấc mơ hoa
Giao thừa xem lễ quỳ bên khấn
Xin Chúa ban tình mãi thiết tha

Nhưng rồi chiến cuộc lại bùng lên
Đất nước vì đâu giáng muộn phiền
Xuân đến muôn nhà xuân tang tóc
Người người cúi mặt lệ tuôn sa

Người cũng ra đi chẳng thấy về
Mùa xuân vĩnh viễn bỏ em đi
Xuân của người ta mai vẫn nở
Xuân của lòng em một tái tê...


Nguyễn Thị Tê Hát

Monday, January 19, 2009

Thượng Đế Tạo Ra Em!


Thượng đế tạo ra em
Chỉ một mình em thôi
Từ khúc xương sườn của anh
Để yêu anh tha thiết
Trong vườn địa đàng...
Mình không bước xuống trần gian

Thượng đế tạo ra em
Chỉ một mình em thôi
Để em được che chở dưới cánh tay anh
Cho anh ôm em vào lòng
Thở hơi vào trong tóc
Sưởi ấm em...
Mình vẫn bước đi trong vườn địa đàng

Thượng đế tạo ra em
Chỉ một mình em thôi
Nhưng định mệnh đẩy đưa
Mình trần truồng tội lỗi
Hai đứa nhìn nhau xám hối...
Đưa nhau bước xuống trần gian

Thượng đế tạo ra em
Từ khúc xương sườn của anh
Nào phải từ bàn chân
Sao nỡ dày xéo bước lên trái tim em
Để tim em vỡ
Để lệ em rơi
Để em xanh xao tháng ngày

Thượng đế tạo ra em
Để yêu
Không phải để khóc
Thượng đế sẽ bắt anh đền tội
Sẽ đếm từng giọt nước mắt em
Từng nhịp tim em thoi thóp
Từng tiếng nấc em nghẹn lời
Từng đêm đen vàng võ
Và anh...
Anh sẽ phải cúi đầu...
...đi vào địa ngục...


Nguyễn Thị Tê Hát

Rao Bán Tình Sầu!



Sáng nay chị lên nét
Thấy em rao nỗi sầu
Đem tình buồn rao bán
Chị nghe lòng rưng đau

Chị cũng có sầu riêng
Một nỗi sầu không tên
Từng sầu riêng chất chứa
Oằn lên bờ vai xinh

Vai chị gầy guộc nhỏ
Nặng trĩu gánh ân tình
Nợ đời không trả nổi
Nên đời càng chuân chuyên

Gánh sầu em còn nhẹ
Bởi tuổi em còn mơ
Gánh sầu chị trĩu nặng
Chất ngất một trời thơ


Em đem sầu đi bán
Chị đem sầu đi rao
Sầu đời ta cùng bán
Sao chẳng ai ghé vào?

Sầu đời em tôi đấy
Sầu đời tôi còn đây
Hai nỗi sầu trang trải
Xin người đời mua vay!!!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Sunday, January 18, 2009

YÊU!



- Hello Chị, em đây!

Tôi ngạc nhiên, giọng nói thật xa lạ:
- Xin lỗi nhé, ai đầu giây đó?

Tiếng ngập ngừng:
- Chị, em Dung đây

Tôi ngạc nhiên, vẫn không nhớ được Dung, Dung nào?
- Xin lỗi nhé, Dung nhưng Dung...

Tôi chưa kịp dứt lời, tiếng bên kia đầu giây vội vàng:
- Chị, em là Dung bạn của anh Khang đây chị.

Tôi mừng rỡ kêu lên, vì đây là lần đầu tiên Dung gọi cho tôi, chúng tôi chưa một lần gặp mặt, chưa một lần nói chuyện dù qua điện thoại, tôi chỉ biết Dung là bạn của Khang ở Seatle, có mấy lần gọi ĐT cho Khang thì Dung bắt ĐT, lần đâu tôi tưởng là gọi lộn số... sau đó tôi cứ chọc Khang nhưng hắn cứ nhất định bảo Dung chỉ là bạn mà thôi, tôi vồn vã:
- Ô Dung! Dung hả? Dung làm chị ngạc nhiên, Dung khoẻ không?

- Dạ thưa em khoẻ, Chị khoẻ không?

Tôi cười:
- Ô, chị vẫn vậy... hắn đi rồi hả?

Giọng Dung buồn buồn:
- Dạ, ảnh đi rồi chị, sáng qua em đưa ảnh ra phi trường

- Ừ chị cũng nghĩ vậy nên không có gọi điện thoại cho hắn vì biết hắn bận với bạn bè.

Tiếng Dung e ngại như đắn đo:
- Chị, chị có biết cách nào gọi đi Đài Loan không?

- Ồ không, chị đâu có quen ai ở Đài Loan, có hắn thì hắn mới đi hôm qua, có gì thì liên lạc bằng e-mail, đâu có gì cần mà phải gọi điện thoại... bộ Dung muốn gọi điện thoại cho hắn hả?

- Dạ, em muốn xem ảnh sang đến bên ấy như thế nào?

Tôi mỉm cười:
- Hắn không sao đâu cưng ơi, hắn đi có tháng rưỡi thôi mà.

- Dạ ảnh đi đến 2 tháng luôn đó chị.

Tôi bật cười thành tiếng:
- Ừ, thì hắn đi 2 tháng, thời gian qua cũng lẹ thôi, chị không biết cách gọi sang Đài Loan, nhưng Dung có thể gọi tổng đài hỏi xem cách gọi như thế nào nhé, tôi đùa tiếp:

- Khiếp chưa?... đã nhớ rồi sao?

Dung lặng im, một lúc nói giọng thật nhẹ, nghe như nói với chính mình, giọng nói như đè nén, như đang tủi thân, giọng nói như đang khóc:
- Chị, em buồn nên gọi chi...chị có phiền em không?

Tôi an ủi:
- Không, chị không phiền gì cả, Dung cứ gọi chị lúc nào Dung muốn, đừng ngại, nhưng hắn đi làm việc mà cưng, buồn làm gì? Hắn đâu có đi luôn, tình cảm tụi em thế nào mà nghe có vẻ trầm trọng vậy?

Nghe tôi hỏi, Dung oà khóc, tôi lặng im, nghe tim mình thót lại, nghe lòng bồi hồi, Dung biết Khang là em kết nghĩa của tôi, Dung biết Khang rất mến, rất quý tôi nên cô bé đã tìm đến tôi như một điểm tựa, bởi tôi là cái gạch nối nhớ thương giữa hắn và cô bé nơi này... tôi khẽ bảo:
- Dung hãy bình tĩnh nghe chị nói, đừng khóc nữa... 2 đứa em mới quen nhau, nhưng đây là cơ hội tốt cho em và Khang, thời gian này như một thử thách để cho em và Khang hiểu rõ lòng mình hơn, đừng nên vội vàng, em và Khang cả 2 đếu lớn rồi, hãy cho em và Khang một thời gian... chỉ có 2 tháng thôi mà...

Giọng Dung tấm tức, từng tiếng nấc nhẹ:
- Em hy vọng ảnh không quen ai hết, ảnh sẽ không thay đổi... ảnh nói với em là ảnh sẽ về VN chơi đó chị.

Tôi im lặng không nói... bởi tôi biết Khang, cái tính đào hoa của hắn, cái tình cảm chưa nhất định của hắn, cái tình cảm của Dung hình như chỉ một chiều, cái tình cảm của Khang còn mông lung chưa phương hướng, cái tình cảm của Khang hình như nghiêng về cô bé ở bên Nhật, cô bé mới quen chưa được nửa tiếng tại phi trường, trên đường trở về Mỹ...

- Dung ăn cơm chưa?

- Dạ chưa, em hổng muốn ăn gì cả, em ăn hổng vô, đêm qua em ngủ cũng hổng được...

Nghe não lòng làm sao, tôi trấn an:
- Không sao đâu cưng, hắn đi làm việc mà, hắn đi rồi hắn về, có đi luôn đâu mà lo, nín đi đừng khóc nữa...

Con bé đang yêu, con bé đang tức tửi bên kia đầu giây, con bé làm tôi thẫn thờ, làm lòng tôi chao đi, tôi chợt thấy tôi ngày xưa cũ trở về, cái tôi ngày xưa khi mới biết yêu, cái tôi mà ngày đó tình bỏ tình đi. Ngày mà tôi không dám tiễn đưa, ngày tôi trốn trong phòng khóc vùi không ăn không uống, ngày tôi thoi thóp trên giường với cái đau quằn quại, ngày mà người ấy gọi ĐT từ nơi xa nhưng không găp... ngày tôi đón nhận những cái nhìn xót xa tội nghiệp của Bố Mẹ... hình ảnh tôi ngày xưa trở về...

Ngày ấy tôi nhỏ hơn Dung thật nhiều bây giờ, ngày ấy tôi ngây thơ, ngày ấy tình tôi thắm thiết, bởi tôi được yêu và tôi đang yêu... tình yêu đầu như rong rêu bám chặt đời tôi suốt bao nhiêu năm dài trôi qua... sự ra đi là vĩnh viễn mất nhau, cái điện tín nào đó đã gởi đến trong một ngày đầu mùa đông... cái điện tín đó là định mệnh đã an bài cho tôi... cái điện tín đó đã chứng minh đường chỉ tay, đường tâm đạo trong lòng bàn tay phải của tôi... tôi xanh xao héo úa... quằn quại trong nỗi đau của mình... những lá thư tình được đốt cuối vườn... quyển nhật ký ghi rõ ngày tháng nhớ nhau, mất nhau rồi cũng trở thành tro bụi...Tôi thật sự muốn quên và tôi nhất định quên, tôi phải quên... tôi không được khóc, không được nhớ, không được luyến tiếc, tôi phải làm lại tôi, tôi cắt tóc ngắn, tôi cắt bỏ mái tóc dài, tôi cắt cả móng tay, tôi cắt đứt dĩ vãng, bởi tôi muốn quên... quên tất cả... Tôi nói với chính tôi cả ngàn lần, triệu lần trong tôi nhưng... càng muốn quên, nỗi đau càng vùng vẫy...

Tiếng khóc của Dung bên kia đầu giây làm mắt tôi cay cay, làm tim tôi nghẹn... ngoài trời gió mạnh thổi tung những chiếc lá xanh yếu đuối trên cây bay va vào cửa sổ... tôi lặng lẽ cầm điện thoại đi vào phòng... khép của lại... nước mắt long lanh chợt lăn dài xuống má...


n g u y e n t h i t e h a t

m Ư a . c Ô . đ Ơ n


Bên ngoài mưa vẫn rơi
Từng giọt gõ xuống đời
Nghe như chuông chiều đổ
Vang vọng tiếng ru hời

Anh nơi nào có hay
Nỗi nhớ mãi đong đầy
Cô đơn từng bước lẻ
Ấp ủ giọt lệ cay

Thu về sáng hôm nay
Mưa gió lộng heo may
Một mình em trên phố
Nghe thấm thía tháng ngày

Anh bây giờ nơi đâu
Bỏ lại em tình đầu
Những sợi buồn xe chặt
Quấn vào tim em đau

Mưa chiều vẫn còn bay
Em những bước lạc loài
Gọi tên người yêu dấu
Tình ơi! Tình đừng phai


N g u y e n t h i t e h a t

Đêm Buồn!...


Sáng nay mưa nhạt nhoà
Trên phố vắng người qua
Chợt thấy ai lẻ bóng
Lòng bỗng buồn xót xa

Người hình như cũng có
Một nỗi buồn giống tôi
Đứng thẫn thờ một góc
Âm thầm nhìn mưa rơi

Nỗi buồn tôi trốn tránh
Trong ngõ ngách cuộc đời
Đêm từng đêm day dứt
Giằng xé mãi không thôi

Trời mùa đông lạnh căm
Gió rít thổi từng cơn
Bên ngoài như tuyết giá
Phủ cây buồn trơ xương

Đêm về trong hoang vắng
Như giọt sầu riêng ta
Rượu đầy ly rồi cạn
Buồn ơi sao thiết tha

Bàn ghế ngả nghiêng quay
Cả phòng trống lung lay
Ô kìa! sao tôi khóc?
Rượu nồng vẫn chưa say!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Say!...


Đêm nay khuya vắng một mình tôi
Ngồi nhấp men say thấm cuộc đời
Rượu nồng cay xé môi run rẩy
Một khối tình đau - Một kiếp người

Ánh điện nhạt nhoà soi bóng ai
Ngả nghiêng trên vách dáng chưa phai
Môi hồng mắt ướt nhạt nhoà chữ
Ướt cả trang thư - Ướt cuộc đời

Bên ngoài hình như gió về thăm
Nhỏ nhẹ rằng Thu đến bên thềm
Mai mốt Đông về xe thắt lắm
Bảo rằng sưởi ấm tình trăm năm

Rượu này, ai hãy uống cùng tôi
Cạn chén cùng nhau kể chuyện đời
Tôi có tình xưa lưu luyến lắm
Nhưng rồi tình bỏ, tình đi chơi

Này hỡi cùng tôi cạn đêm dài
Say cùng tôi nhé mộng lòng ơi!
Tôi đã quên rồi - hình như đã...
Ô kìa! Ai khóc lệ đầy vơi?!!


Nguyễn Thị Tê Hát

Nỗi Sầu và Đêm Say!...



Này tri kỷ người ơi!
Đây ly rượu đầy vơi
Mình chia nhau một nửa
Chia cả nỗi buồn tôi

Sầu tôi từng ly cạn
Cay đắng nát cả hồn
Rượu nồng lòng tôi khổ
Cháy tàn cuộc tình lơi

Người uống đi cho say
Cho đất ngả cuồng quay
Cho trời lung linh rụng
Mảnh trăng vàng đêm nay

Ô kìa! một vì sao
Rơi vào lòng tôi đau
Những cạnh sao sắc bén
Đâm thủng tim xanh xao

Rượu cạn sầu không nguôi
Uống cho ngất ngây đời
Tôi đem sầu đi bán
Bán cả nỗi buồn tôi

Đêm nay sầu trăn trở
Gió lững lờ ngoài hiên
Những đêm dài khốn khổ
Chán chường buồn liên miên

Thôi!... mình uống nữa đi
Quên với nhớ làm gì
Rượu nồng ta cạn nhé
Bỏ mặc đời cuồng si...


Nguyễn Thị Tê Hát

Saturday, January 17, 2009

Như Cơn Mưa Rào


Suốt những năm dài, không ngày nào, không lúc nào tôi không nghĩ đến VN, nơi quê hương bên kia bờ Thái-Bình-Dương. Nơi mà tôi đã ra đời, đã lớn lên, và cũng là nơi đã đẩy xô tôi đến một chân trời xa lạ, một nơi mà chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ là nơi dừng chân hay yên nghỉ cho cuộc đời của chính mình.

Qua những biến động khủng-khiếp đã khuấy động cuộc sống bình yên của mọi người trong gia đình. Trong đó có tôi, tôi quằn-quại đau đớn trong dằn vặt, khắc-khoải để rồi sau những đêm mất ngủ, tôi quyết định trở về. Về một lần để nhìn những người thân yêu còn lại của mình, nhìn lại nắm tro tàn của tình cốt nhục, nhìn lại một VN đang được nói đến, đang được bàn đến sau những năm dài u-uẩn nơi lòng người ra đi, nơi lòng người ở lại. Sự nhớ thương, tiếc nuối những người thân đã gắn liền với những niềm đau ấm ức, những nỗi uất hận vì giòng đời nghiệt-ngã, vì vận nước nổi trôi. Tôi về, về để tìm lại cái Tôi thuở nào mà ngày xưa tôi đã vội vã ra đi, bỏ lại sau lưng khi cuộc đời tôi bước sang một ngã rẽ khác vào cái ngày buồn thảm của năm ấy.

Trong 10 đứa con, như những ngón tay của ba mẹ, cũng có ngón dài, ngón ngắn nên không thể nào đòi hỏi sự tương đồng ở những đứa con đã trưởng thành, đã ra đời. Trong những đứa em, một trong những đứa em trai của tôi, có đứa đã biết yêu, yêu cuồng nhiệt, yêu say đắm, yêu như chưa yêu lần nào, yêu như những Ông Hoàng, Bà Chúa dám từ bỏ ngai vàng để lấy người mình yêu. Người ta đánh đổi cả tài sản, cả mạng sống để có một chỗ đứng nơi đây, nơi vùng đất tự do đích thực của con người. Nhưng em tôi, em tôi đang say đắm vì yêu, yêu với tất cả giòng máu ấm trong người nên em tôi đã từ chối vùng đất mà mọi người đang thèm khát, để tìm cho mình một vùng đất riêng, một vùng đất chỉ có ánh mắt, nụ cười của những kẻ yêu nhau. Vì không muốn hồ-sơ của gia-đình bị ngưng trệ nên em tôi đã bằng lòng sang Canada cùng với gia-đình. Ba Mẹ tôi trông ốm yếu hơn theo ngày tháng, các em tôi lớn hẳn lên, cậu em đang đắm đuối vì yêu lúc nào cũng gắn nụ cười buồn trên môi, suốt ngày ra vào thở ngắn thở dài, tóc không thèm cắt, râu không thèm cạo, thỉnh thoảng ngồi ôm đàn nghêu-ngao hát, nếu không lại nằm dài rũ-rượi trên thảm như cây Thập Giá làm mọi người ái ngại.

Hai năm sau, nơi có mùa đông lạnh căm-căm, nơi có tuyết nhiều hơn nắng ấm, nơi mà nỗi cô đơn ôm chặt lấy con người đã đưa em tôi đến quyết định trở về. Mặc ai năn-nỉ, mặc tôi nghẹn-ngào cắt nghĩa theo cái định-lý cuộc đời mà tôi và mọi người đang bước đi, nhưng trong cái cuộc đời, cái con đường tôi và mọi người đang bước đi đó không có em tôi, không có kẻ si-tình, không có kẻ yêu cuồng nhiệt, một thứ tình yêu say đắm mà em tôi đã trót vận vào người.

Em tôi về, em tôi hạnh-phúc, em tôi cười tươi trông không còn ủ-rũ, buồn rầu tội nghiệp như con chó ốm của Nguyên Sa... và tôi, kẻ hình như chưa biết yêu cũng vui với cái vui em tôi đang có. Nhưng, cái vui đó không được bao lâu thì một sáng thật sớm của đầu tháng Bảy... tin khủng khiếp như một cuộc động đất vừa xảy ra nơi các em tôi đang ở. Điện thoại từ Canada, từ VN gọi sang làm tôi không còn là tôi nữa, tất cả như một cơn bão lốc, mưa rào đã quét sạch hạnh-phúc của em tôi, đã quét sạch sự hiện-diện của vợ chồng em tôi, của đôi chim uyên-ương mà lúc nào cũng gắn bó bên nhau, "Như một giòng nhạc đi đôi và sẽ đi cho đến hết cuộc đời..." như lời giảng của vị Linh-Mục trong ngày cưới. Vâng, đã đi thì phải đi đôi, và...đã đi đôi thật.

Cho đến bây giờ khi định nghĩa chữ yêu, chữ "YÊU" viết hoa, tôi cũng không tài nào cắt nghĩa được, hay tại những năm tháng dài buồn tẻ nơi xứ người đã làm lòng tôi chai lại, đã biến tôi từ một thiếu nữ có đôi mắt to lúc nào cũng long-lanh vì hờn dỗi nay đã trở thành người đàn bà có đôi mắt khô khan với nụ cười không còn tươi vui như ngày xưa?

Nhà tôi vẫn đắm chìm với công việc của mình ở tiểu bang Arkansas, cách tiểu bang nơi mẹ con tôi đang ở khoảng 6 giờ xe chạy. Mẹ con tôi vẫn thui-thủi nơi này với những đau-thương, với những cô-đơn vây kín làm tôi quên mất chính mình, tôi như sống trong vùng sương mù dầy đặc, không còn nhớ hay phải làm điều gì một cách tỉnh-táo, đôi lúc làm tôi giật mình sợ hãi, để sau cùng ý nghĩ trở về đã đến trong tôi, bắt đầu quay-quắt trong tôi và tôi đã đưa 2 con trở về. Người ta nôn nao hồi-hộp khi trở về, còn tôi... sự trở về của tôi đã đem theo nhiều chán nản, mệt mỏi lẫn khổ đau, dằn vặt.

Máy bay hạ xuống phi-trường Tân-Sơn-Nhất, vài căn nhà xiêu-vẹo nằm lẫn lộn trong những đám cỏ hoang chung quanh vòng đai phi-trường. Ngậm ngùi, ngỡ-ngàng cầm tay con bước xuống máy bay, bảo con như bảo chính mình:
- Đây, VN nơi đất nước mà mẹ đã sinh ra và lớn lên...

Ngay chiều hôm đến Sài Gòn, 2 chị em tôi ghé vào chợ mua ít hoa rồi đến nhà thờ, nơi có đôi uyên-ương đang yên nghỉ. Nhìn những gì còn lại của một kiếp người... không còn gì cả, tất cả như biến mất vào khoảng không, có còn lại chăng chỉ là 2 nắm bụi được gom lại đựng trong 2 chiếc hộp nhỏ để bên cạnh những chiếc hộp khác, trông như những nấm mộ trong một nghĩa trang được thu nhỏ lại đặt trong tủ kiếng làm lòng tôi buốt giá, quặn đau, 2 tấm ảnh của đôi chim uyên-ương được gắn bên ngoài hộp trông thật trẻ, thật đẹp đôi và thật im-lìm như chấp nhận sự gẫy cánh giữa khoảng trời xanh, cho dù những ước mơ, những đổi thay chưa kịp trông thấy. Càng nhìn tôi càng đau lòng, mắt tôi mờ, tim tôi như ai bóp nghẹn để rồi nước mắt cứ đua nhau chảy dài đầm đìa xuống má. Tôi khóc, khóc tấm tức, khóc thương cuộc đời 2 em tôi quá ngắn, không đủ dài để thấy ước mơ mình đang thành tựu, để thấy giòng đời đang biến đổi. Tôi khóc cho cả tôi, cuộc đời tôi sao quá nhiều chuân-chuyên? sao quá nhiều mất mát? Em tôi đứng im lìm ở cuối phòng cũng đang cuồn-cuộn đau như tôi, nước mắt cũng lăn dài, xúc động đến bên chị, ôm tôi vỗ-về và dìu tôi ra cửa... Thế là xong, thế là hết một đời người, không còn gì nữa, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tung nắm bụi mờ...

Sài Gòn bây giờ đông người quá, xa lạ quá, SG bây giờ nắng nhiều hơn, bụi-bặm nhiều hơn và cây 2 bên đường cũng không thể xanh hơn được nữa. SG tấp nập, SG tất-tả ngược xuôi, SG không còn là SG của tôi ngày xưa nên tôi cũng không còn nhận diện được cả con đường mà tôi vẫn đi qua, để rồi với sự xa lạ đó tôi cảm thấy chơ-vơ, lạc-lõng khi bước ra khỏi nhà, bởi cái Tôi hình như cũng không còn chờ tôi nữa, bởi cái Tôi cũng đã bỏ tôi đi biệt từ ngày tôi bước chân xuống tàu... Tôi cô-đơn, cái cô-đơn không giống cái cô-đơn của tôi nơi xứ người, nỗi cô-đơn ở đây dằng xé, đay nghiến, nhức nhối hơn để thấy mình càng lẻ loi, bơ vơ trong giòng thác người qua lại. Ngồi trong quán cafe nhìn ra ngoài đường, vẫn đám đông cuồn-cuộn qua lại mà tôi vừa tách ra với một tâm trí lãng-đãng, mù mịt như trốn trong hóc-hẻm nào đó mà tôi không lôi ra được.

- Chị đang nghĩ gì vậy?

Tôi giật mình:
- Ồ, không, chị không nghĩ gì cả, đầu óc chị như cô đặc lại không nghĩ được gì, nhưng chị cảm thấy mình mất mát nhiều quá.

- Vâng, mình mất mát nhiều quá, hầu như không còn gì cả, đến người thân, bạn bè cũng tản mác khắp nơi... đứa còn, đứa mất, đứa lang-thang, đứa tù đày... đời sống chẳng ra gì cả.

Khuấy nhẹ ly cafe sữa, tôi rưng-rưng nói nhỏ:
- Ừ, đời sống chả ra làm sao cả, cho dù bên này, hay bên kia, có tiền hay không có tiền, giàu nghèo rồi cũng như nhau... đôi khi chị ước đây chỉ là một giấc mơ mà thôi...

Em tôi im lặng châm một điếu thuốc khác, đăm-chiêu nhìn ra ngoài đường. Cơn mưa rào chợt đổ ập đến, ngoài đường vắng tanh, giòng thác người lúc nãy biến đâu mất, nỗi buồn, khổ đau, cô-đơn như những chiếc lá vàng lăn-tăn trên mặt đường, đang cuốn hút theo cơn gió lốc thổi về cuối đường, để tất cả sạch trơn không còn một dấu vết lưu lại. Cơn mưa ngừng, giòng thác người lại cuồn-cuộn đến, cuồn-cuộn đi...


Nguyễn Thị Tê Hát
(1996)

Đêm Đen! (TN)


- Em ngủ chưa?
- Dạ chưa, anh cũng chưa ngủ sao? Anh gọi em có gì không?
- Không, bộ phải có gì thì mới gọi cho em được sao? Thế nhớ em anh gọi được không?
- Rõ vớ vẩn, sao anh rảnh thế?
- Với em lúc nào anh cũng rảnh.
- Anh chỉ được nói thế.
- Thật mà.
- Chẳng tin...
- Hãy tin anh một lần đi.
- Anh xúi dại... một lần tin đã chết một đời làm sao mà dám tin ai được nữa?
- Người đó đâu phải là anh, em thử tin anh xem sao.
- Thôi anh, đừng đùa
- Đùa gì? Thật mà... cuối tuần em làm gì?
- Không làm gì cả.
- Đi chơi với anh được không?
- Thôi,
- Tại sao lại thôi?
- Tại không muốn đi.
- Tại sao không muốn đi?
- Thì tại không muốn đi chứ tại sao? Anh thích hỏi quá.
- Còn em, em lúc nào cũng không, hết không thì lại thôi, em đã ở với anh ngày nào đâu mà cứ đòi thôi?...
- Anh khéo đùa, đừng chọc em cười, em hết cười được rồi.
- Bởi thế anh mới muốn làm cho em cười... em sao vậy? bộ vẫn còn đau hả?
- Dĩ nhiên, đau đến không thở nổi... nhưng mà bây giờ thì hết rồi, chỉ thấy bị hurt thôi.
- "Hurt" em dịch thế nào?
- Em không biết dịch sao cho đúng nghĩa với em trong lúc này, chỉ biết từ ngữ này có vẻ thích hợp, dễ dàng gần gũi với em hơn.
- Nó gần gũi với em từ lúc nào?
- Hình như từ lâu lắm, em không nhớ đã bắt đầu từ lúc nào vì nó quá quen thuộc đối với em.
- Vậy sao?
- Có lẽ vết thương đã chai lì nên em không còn cảm giác cũng nên.
- Nếu vậy khóc đi, có cần anh cho mượn đỡ vai anh không?
- Không!
- Không là sao? Không là không muốn, hay không là không dám?
- Cả hai.
- Tại sao?
- Anh lại cứ hỏi tại sao? Trong đầu anh có nhiều dấu hỏi về em thế?
- Ừ em nói đúng, có lẽ thế... vậy tại sao không nói?
- Nói để làm gì? Có nhiều lúc em cũng muốn nói lắm, nhưng không hiểu sao em không hé môi được, môi em như bị một lớp keo dính chặt vào nhau không làm sao tách ra.
- Vậy hãy cố gào lên thử xem.
- Để làm gì?
- Để bung ra những gì đang đè nặng, đang chất chứa trong em...
- Vô ích,
- Sao lại vô ích?
- Vì em cũng đã từng gào đến rách cả cuống họng nhưng chẳng ăn thua gì.
- Vậy thì làm sao?
- Chẳng làm sao cả.
- Mệt không?
- Mệt lắm.
- Buồn không?
- Buồn chứ.
- Nhiều không?
- Buồn mà cũng có buồn nhiều hay buồn ít sao? Thế có cái đau nào ít hơn hay nhiều hơn không anh?
- Anh không biết.
- Ừ, làm sao anh biết được.
- Thế em có giận không?
- Không, giận để làm gì?
- Giận vì bị hurt.
- Để làm gì?
- Chẳng làm gì cả, nhưng ít nhất cùng xoa dịu được cái đau.
- Cái đau đã chai lì, đâu còn chỗ cho cái giận hờn nhẹ nhàng mơn trớn nữa.
- Vậy có muốn đi xa không?
- Đi đâu?
- Đi du lịch chẳng hạn. Đi đến một nơi nào đó để tìm lại sự bình an cho chính mình.
- Em đang có bình an mà.
- Đang có bình an? Thật không?
- Thật chứ, sao lại không?
- Bình an thế nào? Nói anh nghe đi!
- Đầu óc em trống rỗng, không nghĩ suy gì, như vậy không phải là bình an thì là gì?
- Nhưng mà em không vui.
- Vui hay không vui cũng vậy thôi.
- Sao cũng vậy thôi được? Bộ em tính buông xuôi hả?
- Không? Sao anh nghĩ vậy? Tại sao lại phải buông xuôi? Con đường mình tự chọn thì phải cố mà đi cho hết không nên đứng hay quay đầu lại...
- Nhưng em có thể rẽ vào một con đường khác.
- Để làm gì?
- Con đường em rẽ vào có thể rực rỡ tươi vui hơn con đường em đang đi.
- Có thể thôi à? Như vậy đâu có chắc chắn, em như con chim thấy cây cung là sợ, làm sao mà dám dùng cuộc đời còn lại của mình gom vào 2 chữ "có thể". Em chẳng dám xem cuộc đời của mình như canh bạc đâu anh... sợ lắm.
- Sợ gì? Biết đâu con đường em rẽ vào sẽ có anh đang đứng chờ?
- Anh lại đùa...
-....
- Bên ngoài trời mưa quá, anh có nghe thấy không?
- Ừ, mưa nhiều và gió cũng mạnh nữa.
- Không biết cây bông sứ ngoài sân của em thế nào? Mong đừng bị gió thổi bay. Cây bông sứ mà bị gió làm gẫy chắc em khóc mất.
- Khóc làm gì? Gẫy anh mua cây khác cho em.
- Không được. Cây ấy là cây kỷ niệm của em. Anh đâu có thể đi mua kỷ niệm cho em? Anh đâu có biết ở chỗ nào mà tìm? Mưa đêm nay làm em nhớ những cơn mưa ngày xưa ghê đi.
- Những cơn mưa ngày xưa của em đâu có anh. Mưa ngày ấy nhiều đến nỗi em chẳng nhìn thấy anh, phải không? - Ngày ấy em ngu ngơ quá, chẳng biết nghĩ suy gì.
- Ừ, ngày ấy em ngây thơ lắm, ngây thơ đến nỗi làm tim anh đau.
- Anh!... anh cứ thích đùa...
- Tại sao lúc nào em cũng nghĩ anh nói đùa? Em cố tình trốn tránh anh bằng câu nói khỏa lấp đó phải không?
- Tại em sợ... nhưng thôi, tha em đi anh!

Tiếng sấm như xé nát bầu trời đêm, đường giây điện thoại bị cắt ngang, những hạt mưa nặng hạt xối xả hắt vào cửa kiếng... đêm đen, đen vô cùng...


Nguyễn Thị Tê Hát

Friday, January 16, 2009

Muộn Màng

Lời xin lỗi đã muộn màng xuân sắc
Dáng trang đài nay vỡ mộng vàng son
Tiếng thủy chung bởi không trọn đá vàng
Nên nhan sắc đã nhạt nhòa năm tháng

Tình trao đi, đâu dễ gì có được
Khi tình đầu ngơ ngác tựa hồn hoang
Ai biết rằng trái hạnh phúc vỡ tan
Hòa nước mắt giữa giòng đời nghiệt ngã

Tháng tư đen cuộc đời nhiều vất vả
Nhưng trong lòng cay đắng một niềm riêng
Thương hận ai nhung nhớ cả ngày đêm
Cứ day dứt cuộc tình không lối thoát

Người bỏ đi lòng em đầy tan nát
Cay đắng đời cô lẻ một mình em
Tuổi hồn nhiên em nuốt nghẹn từng đêm
Nghe tủi phận giữa đêm trường lặng lẽ

Em đã khóc những chiều mưa rất nhẹ
Nhớ thật nhiều kỷ niệm của ngày xưa
Những ngày mưa hai đứa bước chung đôi
Nghe ấm áp hương tình ta một thuở

Những chiều mưa, con đường giờ trống trải
Không bóng người em tựa cửa buồn thiu
Đứng bên thềm, thèm khát một thân quen
Vòng tay ấm, khói thơm mùi thuốc cũ

Không có người, em mất đi một nửa
Thế gian này trống rỗng một tình yêu
Trái tim em giờ hoang vắng cô liêu
Như tinh tú độc hành trong vũ trụ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Từ Xa Người


Từ xa người thế gian thành hoang vắng
Đất nước buồn giông tố phủ màu tang
Thành phố buồn, thành phố đã mất tên
Em cũng thế, giọt sầu rưng khóe mắt

Khi người đi, không gian như ngưng đọng
Em đợi chờ mong ngóng cả mười phương
Người đưa thư lặng lẽ bước qua nhanh
Sợ bắt gặp ánh mắt buồn ngây dại

Ngày qua ngày em sống trong mòn mỏi
Chờ tin ai cánh nhạn vẫn không về
Tháng năm qua băng giá tình u mê
Nên đánh mất tuổi xuân thời con gái

Tình yêu xưa như vết roi hằn mãi
Trên thịt da bầm tím tuổi thiên thần
Giờ như là trái đắng dại môi thơm
Nghe run rẩy giữa đêm đông lạnh giá

Người trở về em nghe lòng buồn bã
Trái mơ ngon từ thuở mộng yêu người
Nhưng bây giờ chát mặn đọng trên môi
Nghe xa lạ lạc loài đôi mắt biếc

Người với em, như hai vì sao lạc
Đuổi bắt nhau trong vũ trụ cuồng quay
Nhân gian này, nếu có kẻ không may
Là em đó... một đời em dang dở!


Nguyễn thị Tê Hát

Monday, January 12, 2009

Biển Về Đêm




Biển đêm sóng cứ xôn xao
Vỗ trong nỗi nhớ... làm đau cuộc tình
Trời khuya còn lại một mình
Chìm trong khoẳng khắc...bóng hình vụt bay
Thương ai ngút một tầm tay
Nghe như chới với... cơn đau thở dài!


Nguyễn Thị Tê Hát

Yêu!



Áo trắng tung bay trắng lối về
Kiêu kỳ cho lắm kẻ cuồng mê
Nhưng mà ... có người trong đám ấy
Đứng lặng nhìn em ... suốt mùa thi

Người ấy chỉ nhìn ...không nói chi
Không theo chỉ dõi dáng em đi
Ngượng ngùng ... em bước ngang người ấy
Nghe tim đập mạnh ...quýnh chân đi

Người ấy ... làm em thấy vấn vương
Không như những kẻ tán qua đường
Người ấy ... hình như là ít nói
Chỉ biết gật chào ..."cô bé xinh"

Đã biết bao ngày vẫn cứ trôi
Thuỷ chung người ấy vẫn đón mời
Vẫn chờ em bước ngang ... khẽ nói
"Cô bé chiều nay xinh quá thôi ..."

Thế rồi một hôm vắng bóng người
Làm em nhung nhớ bỗng chơi vơi
Hồn em nghiêng ngả theo vành nón
Che dấu lệ rơi thoáng ngậm ngùi

Áo trắng chiều về áo trắng bay
Nắng hôn lên tóc dáng em gầy
Héo hon nghe thấy lòng thương nhớ
Một chút hư hao với tháng ngày

Rồi bỗng mưa chiều đổ thật nhanh
Loay hoay ướt áo trắng mong manh
Giật mình, em thấy ai bên cạnh
Kéo vội em vào núp dưới hiên

Mưa chiều hôm đó gió xôn xao
Tựa khúc tình yêu nhảy múa chào
Em nghe hơi ấm người bên cạnh
Thả khói thơm vào vương mắt xanh

Thế là em đã biết mình yêu
Đã biết hẹn nhau những buổi chiều
Đã biết viết tên đầy sách vở
Đã biết mỏi mòn trong tiếng YÊU!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Có Thể...



Có thể rằng... anh chẳng yêu em
Chỉ bởi thói quen... bóng với hình
Như tình đã có trong tầm với
Nên mình... 2 bóng lặng lẽ êm

Có thể rằng... anh chẳng hề yêu
Nên chẳng phân vân những buổi chiều
Khi em vương vấn buồn trong mắt
Anh vẫn vô tình chẳng đăm chiêu

Có thể rằng... anh chẳng yêu em,
Nên mình lạc lõng giữa nhân gian
Em, anh đâu có cùng duyên nợ
Sao trói đời nhau thế hả anh?

Cũng bởi rằng... anh chẳng yêu em
Chỉ bởi thói quen rất êm đềm
Như tình mình cứ ngày qua tháng
Tháng lại qua năm hết tuổi xanh...

Nếu đã thật lòng... chẳng hề yêu
Thì thôi ngoảnh mặt giữ chi nhiều
Xá gì thói quen... em, anh có
Một mối tình hờ quá đớn đau!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Friday, January 9, 2009

Một Chuyến Về Thăm Đã Muộn Màng


Người trở về thăm đã muộn màng ,
Khi hồn phách tán giữa đêm trăng,
Khi sương còn đọng trên cành lá,
Khi mùa đông giá tuyết giăng giăng.

Con chim đứng khóc cành cây khô.
Ngó xuống mộ côi thấy dại khờ,
Dấu giọt lệ buồn trong đêm vắng.
Giữa lòng đất lạnh phủ sương mờ.

Người có nghe gì tiếng gió lay?
Xác xao trên ngọn cỏ heo may,
Bầu trời quạnh quẽ thê lương quá,
Có tiếng ai về giữa đêm nay?

Cô đơn co rúm một niềm đau.
Ở chốn mộ sâu gối tình đầu,
Nhắm mắt suôi tay nghe kinh kệ,
Một giấc trăm năm chẳng bạc đầu.

Người giờ quay bước trở về đâu?
Ảo ảnh chìm vào nấm mộ sâu,
Con chim ngoảnh mặt rưng rưng lệ.
Chiêm chiếp kêu vang tự cõi nào?

Nguyễn Thị Tê Hát

Tình Yêu Như chiếc Lá



Lâu lắm không về thăm góc phố
Để xem lá rụng cuốn về đâu
Chân trời mòn mỏi đi muôn hướng
Chiếc lá tình tôi có nhạt màu

Chiếc lá ngày xưa đã gởi trao
Nhờ ai cất giữ ở phương nào?
Giờ đây đòi lại tình xưa cũ
Góc phố bây giờ hết xôn xao

Xuân đã đi về ngang chốn đây
Rộn ràng má thắm đỏ hây hây
Có cô con gái nhìn mơ mộng
Ép lá vào tim ngất ngây say

Chiếc lá bên đường bỗng thắm tươi
Hoa nắng lung linh chiếu rạng ngời
Chiếc lá tình tôi còn ngái ngủ
Hay Là... đã chết hẳn trong tôi !


Nguyễn Thị Tê Hát

Thursday, January 8, 2009

Mùa Thu Lá Đỏ



Mùa thu đang đổi lá
Màu đỏ đẹp kiêu sa
Sao không là áo cưới
Cho đời em thăng hoa

Bao nhiêu thu em đợi,
Bấy nhiêu thu em chờ
Người nơi nào có hiểu
Giữa lòng em thu sầu

Hôm nay thu trở lại
Hiu hắt cả bầu trời
Lá đỏ mang âm hưởng
Một thời ta bên nhau

Nhìn tranh em bỗng nhớ
Con đường êm ái đi
Hoa đỏ rơi đầy lối
Như xác pháo vu quy

Em giờ thôi mộng mị
Giữa cuộc đời không vui
Từng thu đi biền biệt
Em dấu kín một đời

Anh ở đâu anh hỡi!
Có còn nhớ thu xưa
Có còn yêu lá đỏ
Có còn mộng vu vơ?!!!


Nguyễn Thị Tê Hát