Friday, January 9, 2009

Một Chuyến Về Thăm Đã Muộn Màng


Người trở về thăm đã muộn màng ,
Khi hồn phách tán giữa đêm trăng,
Khi sương còn đọng trên cành lá,
Khi mùa đông giá tuyết giăng giăng.

Con chim đứng khóc cành cây khô.
Ngó xuống mộ côi thấy dại khờ,
Dấu giọt lệ buồn trong đêm vắng.
Giữa lòng đất lạnh phủ sương mờ.

Người có nghe gì tiếng gió lay?
Xác xao trên ngọn cỏ heo may,
Bầu trời quạnh quẽ thê lương quá,
Có tiếng ai về giữa đêm nay?

Cô đơn co rúm một niềm đau.
Ở chốn mộ sâu gối tình đầu,
Nhắm mắt suôi tay nghe kinh kệ,
Một giấc trăm năm chẳng bạc đầu.

Người giờ quay bước trở về đâu?
Ảo ảnh chìm vào nấm mộ sâu,
Con chim ngoảnh mặt rưng rưng lệ.
Chiêm chiếp kêu vang tự cõi nào?

Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment