Sunday, January 18, 2009

YÊU!



- Hello Chị, em đây!

Tôi ngạc nhiên, giọng nói thật xa lạ:
- Xin lỗi nhé, ai đầu giây đó?

Tiếng ngập ngừng:
- Chị, em Dung đây

Tôi ngạc nhiên, vẫn không nhớ được Dung, Dung nào?
- Xin lỗi nhé, Dung nhưng Dung...

Tôi chưa kịp dứt lời, tiếng bên kia đầu giây vội vàng:
- Chị, em là Dung bạn của anh Khang đây chị.

Tôi mừng rỡ kêu lên, vì đây là lần đầu tiên Dung gọi cho tôi, chúng tôi chưa một lần gặp mặt, chưa một lần nói chuyện dù qua điện thoại, tôi chỉ biết Dung là bạn của Khang ở Seatle, có mấy lần gọi ĐT cho Khang thì Dung bắt ĐT, lần đâu tôi tưởng là gọi lộn số... sau đó tôi cứ chọc Khang nhưng hắn cứ nhất định bảo Dung chỉ là bạn mà thôi, tôi vồn vã:
- Ô Dung! Dung hả? Dung làm chị ngạc nhiên, Dung khoẻ không?

- Dạ thưa em khoẻ, Chị khoẻ không?

Tôi cười:
- Ô, chị vẫn vậy... hắn đi rồi hả?

Giọng Dung buồn buồn:
- Dạ, ảnh đi rồi chị, sáng qua em đưa ảnh ra phi trường

- Ừ chị cũng nghĩ vậy nên không có gọi điện thoại cho hắn vì biết hắn bận với bạn bè.

Tiếng Dung e ngại như đắn đo:
- Chị, chị có biết cách nào gọi đi Đài Loan không?

- Ồ không, chị đâu có quen ai ở Đài Loan, có hắn thì hắn mới đi hôm qua, có gì thì liên lạc bằng e-mail, đâu có gì cần mà phải gọi điện thoại... bộ Dung muốn gọi điện thoại cho hắn hả?

- Dạ, em muốn xem ảnh sang đến bên ấy như thế nào?

Tôi mỉm cười:
- Hắn không sao đâu cưng ơi, hắn đi có tháng rưỡi thôi mà.

- Dạ ảnh đi đến 2 tháng luôn đó chị.

Tôi bật cười thành tiếng:
- Ừ, thì hắn đi 2 tháng, thời gian qua cũng lẹ thôi, chị không biết cách gọi sang Đài Loan, nhưng Dung có thể gọi tổng đài hỏi xem cách gọi như thế nào nhé, tôi đùa tiếp:

- Khiếp chưa?... đã nhớ rồi sao?

Dung lặng im, một lúc nói giọng thật nhẹ, nghe như nói với chính mình, giọng nói như đè nén, như đang tủi thân, giọng nói như đang khóc:
- Chị, em buồn nên gọi chi...chị có phiền em không?

Tôi an ủi:
- Không, chị không phiền gì cả, Dung cứ gọi chị lúc nào Dung muốn, đừng ngại, nhưng hắn đi làm việc mà cưng, buồn làm gì? Hắn đâu có đi luôn, tình cảm tụi em thế nào mà nghe có vẻ trầm trọng vậy?

Nghe tôi hỏi, Dung oà khóc, tôi lặng im, nghe tim mình thót lại, nghe lòng bồi hồi, Dung biết Khang là em kết nghĩa của tôi, Dung biết Khang rất mến, rất quý tôi nên cô bé đã tìm đến tôi như một điểm tựa, bởi tôi là cái gạch nối nhớ thương giữa hắn và cô bé nơi này... tôi khẽ bảo:
- Dung hãy bình tĩnh nghe chị nói, đừng khóc nữa... 2 đứa em mới quen nhau, nhưng đây là cơ hội tốt cho em và Khang, thời gian này như một thử thách để cho em và Khang hiểu rõ lòng mình hơn, đừng nên vội vàng, em và Khang cả 2 đếu lớn rồi, hãy cho em và Khang một thời gian... chỉ có 2 tháng thôi mà...

Giọng Dung tấm tức, từng tiếng nấc nhẹ:
- Em hy vọng ảnh không quen ai hết, ảnh sẽ không thay đổi... ảnh nói với em là ảnh sẽ về VN chơi đó chị.

Tôi im lặng không nói... bởi tôi biết Khang, cái tính đào hoa của hắn, cái tình cảm chưa nhất định của hắn, cái tình cảm của Dung hình như chỉ một chiều, cái tình cảm của Khang còn mông lung chưa phương hướng, cái tình cảm của Khang hình như nghiêng về cô bé ở bên Nhật, cô bé mới quen chưa được nửa tiếng tại phi trường, trên đường trở về Mỹ...

- Dung ăn cơm chưa?

- Dạ chưa, em hổng muốn ăn gì cả, em ăn hổng vô, đêm qua em ngủ cũng hổng được...

Nghe não lòng làm sao, tôi trấn an:
- Không sao đâu cưng, hắn đi làm việc mà, hắn đi rồi hắn về, có đi luôn đâu mà lo, nín đi đừng khóc nữa...

Con bé đang yêu, con bé đang tức tửi bên kia đầu giây, con bé làm tôi thẫn thờ, làm lòng tôi chao đi, tôi chợt thấy tôi ngày xưa cũ trở về, cái tôi ngày xưa khi mới biết yêu, cái tôi mà ngày đó tình bỏ tình đi. Ngày mà tôi không dám tiễn đưa, ngày tôi trốn trong phòng khóc vùi không ăn không uống, ngày tôi thoi thóp trên giường với cái đau quằn quại, ngày mà người ấy gọi ĐT từ nơi xa nhưng không găp... ngày tôi đón nhận những cái nhìn xót xa tội nghiệp của Bố Mẹ... hình ảnh tôi ngày xưa trở về...

Ngày ấy tôi nhỏ hơn Dung thật nhiều bây giờ, ngày ấy tôi ngây thơ, ngày ấy tình tôi thắm thiết, bởi tôi được yêu và tôi đang yêu... tình yêu đầu như rong rêu bám chặt đời tôi suốt bao nhiêu năm dài trôi qua... sự ra đi là vĩnh viễn mất nhau, cái điện tín nào đó đã gởi đến trong một ngày đầu mùa đông... cái điện tín đó là định mệnh đã an bài cho tôi... cái điện tín đó đã chứng minh đường chỉ tay, đường tâm đạo trong lòng bàn tay phải của tôi... tôi xanh xao héo úa... quằn quại trong nỗi đau của mình... những lá thư tình được đốt cuối vườn... quyển nhật ký ghi rõ ngày tháng nhớ nhau, mất nhau rồi cũng trở thành tro bụi...Tôi thật sự muốn quên và tôi nhất định quên, tôi phải quên... tôi không được khóc, không được nhớ, không được luyến tiếc, tôi phải làm lại tôi, tôi cắt tóc ngắn, tôi cắt bỏ mái tóc dài, tôi cắt cả móng tay, tôi cắt đứt dĩ vãng, bởi tôi muốn quên... quên tất cả... Tôi nói với chính tôi cả ngàn lần, triệu lần trong tôi nhưng... càng muốn quên, nỗi đau càng vùng vẫy...

Tiếng khóc của Dung bên kia đầu giây làm mắt tôi cay cay, làm tim tôi nghẹn... ngoài trời gió mạnh thổi tung những chiếc lá xanh yếu đuối trên cây bay va vào cửa sổ... tôi lặng lẽ cầm điện thoại đi vào phòng... khép của lại... nước mắt long lanh chợt lăn dài xuống má...


n g u y e n t h i t e h a t

No comments:

Post a Comment