Friday, January 16, 2009

Từ Xa Người


Từ xa người thế gian thành hoang vắng
Đất nước buồn giông tố phủ màu tang
Thành phố buồn, thành phố đã mất tên
Em cũng thế, giọt sầu rưng khóe mắt

Khi người đi, không gian như ngưng đọng
Em đợi chờ mong ngóng cả mười phương
Người đưa thư lặng lẽ bước qua nhanh
Sợ bắt gặp ánh mắt buồn ngây dại

Ngày qua ngày em sống trong mòn mỏi
Chờ tin ai cánh nhạn vẫn không về
Tháng năm qua băng giá tình u mê
Nên đánh mất tuổi xuân thời con gái

Tình yêu xưa như vết roi hằn mãi
Trên thịt da bầm tím tuổi thiên thần
Giờ như là trái đắng dại môi thơm
Nghe run rẩy giữa đêm đông lạnh giá

Người trở về em nghe lòng buồn bã
Trái mơ ngon từ thuở mộng yêu người
Nhưng bây giờ chát mặn đọng trên môi
Nghe xa lạ lạc loài đôi mắt biếc

Người với em, như hai vì sao lạc
Đuổi bắt nhau trong vũ trụ cuồng quay
Nhân gian này, nếu có kẻ không may
Là em đó... một đời em dang dở!


Nguyễn thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment