Tuesday, December 30, 2008

Nụ Hôn

Đã biết rằng em con nhỏ khờ,
Sao còn đem tặng nụ hôn mơ,
Nhỏ khờ đâu biết nụ hôn chín,
Nên cứ tung lên để cười đùa,

Nhỏ đâu có biết ý người trao,
Nên cứ ngu ngơ chẳng đón chào,
Thì thôi, anh đợi nhỏ hết dại,
Nhất định lần sau nhỏ cắn vào,

Nhưng mà... nếu lỡ...cắn vào môi,
Đau lắm làm sao nhỏ dám cười,
Thì thôi, anh giữ giùm cho nhỏ,
Đợi nhỏ thôi khờ biết hôn môi!!!

Nguyễn Thị Tê Hát

Con Nhỏ Khờ

Em biết em là con nhỏ khờ
Suốt đời ngây dại sống trong mơ
Yêu đương lầm lẫn nên giờ khổ
Thì thôi! ...đừng trách con nhỏ khờ!

Đã biết em là ... Con nhỏ khờ!
Lòng nào anh gạt nhỏ ngu ngơ ?
Bùa yêu anh dán ngay tim nhỏ
Để nhỏ yêu anh ... Con nhỏ khờ!

Nguyễn Thị Tê Hát

Trái sầu


Trái sầu chợt vỡ tung ra,
Tên em lại ở trong tim trái sầu.
Sao anh biền biệt đi đâu?
Để em ngồi nhặt mảnh sầu riêng mang.
Đưa răng cắn phải võ vàng,
Vị cay, vị đắng lại tràn lên mi.
Trái sầu chẳng bỏ em đi,
Nhìn quanh, nhìn quẩn lại ôm trái sầu.

Nguyễn Thị Tê Hát

Kể Lể

Hôm qua xem film "The Notebook"
Một chuyện tình thật đẹp
Làm em lệ vây quanh
Ngồi thu mình trong tối
Sụt sùi nỗi thương tâm
Một chút gì ghen tị
Ấm ức trong tim
Người ta viết 316 lá thư
Ghi chép toàn thương yêu
Nên người ta đi trọn con đường hạnh phúc
Để cuối cùng...
Hai thân xác, 2 trái tim
Nằm bên nhau trong mồ huyệt lạnh

Còn anh!...
Anh viết cho em
Chỉ có 217 lá
Cũng đầy ắp nhớ thương
Cũng đầy ắp mong chờ
Nhưng sao hai đứa mình lận đận?
Nhưng sao hai đứa mình xa nhau?
Em nghe lòng lao đao
Con tim buốt nghẹn
Nước mắt từng giọt, từng giọt
Nhỏ xuống hồn đau
Phải chi ngày đó
Anh viết cho em
Đủ 316 lá thư
Thì có lẽ giờ này
Hạnh phúc không lang thang
Thì có lẽ...
Anh đang ở bên em...
Phải thế không anh?... Phải không anh?...


Nguyễn Thị Tê Hát

Em! - Tiên Nữ Lạc Bầy


Hôm qua đi soi kiếp
Em! - Tiên Nữ trần gian
Vì yêu anh lầm lỡ
Nên trời đày gian nan

Hèn chi khổ vì yêu
Cứ cay đắng muôn điều
Người ta tình trọn vẹn
Còn em tình hoang liêu

Từ yêu anh biết khổ
Quên hẳn nụ cười tươi
Mắt môi giờ xa vắng
Nên tình buồn lên ngôi

Từ anh đến rồi đi
Cho vỡ mộng xuân thì
Cô đơn vùng thương nhớ
Em! - Tiên Nữ cuồng si

Yêu anh! yêu rất nhiều
Nhưng chẳng nhận bao nhiêu
Khi yêu không biết tính
Nên tình không mỹ miều

Em! - Tiên nữ lạc bầy
Ngậm ngùi nỗi thương thay
U tình này xin trả
Một mối tình cuồng quay!


Nguyễn Thị Tê Hát

Buồn Cho Duyên Kiếp


Ta buồn lắm mấy hôm nay ta bịnh
Nằm cuộn tròn như mèo nhỏ trong chăn
Ta cô đơn nghe mưa gió ngoài sân
Như than thở làm ta buồn ảo não

Ta nhớ ngày xưa ta chưa lần khổ
Chỉ vui cười làm bạn với gió trăng
Ta thơ ngây đùa giỡn với chị Hằng
Ta kênh kiệu làm Cuội buồn cúi mặt

Ta là Tiên, ở nơi nào tiền kiếp
Mải rong chơi làm rớt quả tim khờ
Sợ vua cha nên cứ phải bơ vơ
Nơi dương thế đi tìm tim đã mất

Tim của ta trái tim hồng rất thật
Nhưng sao giờ u tối một màu thâm
Cánh của ta, đôi cánh trắng dịu mềm
Nay cũng gẫy ta ngồi ôm nuối tiếc

Trời còn giận nên cổng trời không mở
Ta nơi này lũi thũi một niềm đau
Nhớ ngày xưa, ôi nhớ quá, nhớ nhiều
Nhớ muốn khóc, ta thương ta tội nghiệp

Ta giận ta sao ham chơi đi lạc
Chốn gian trần lừa lọc chẳng tình chi
Sao để lòng day dứt mối tình si
Sao đánh mất trái tim hồng bé nhỏ

Ta giận người đem tình ta bỡn cợt
Lời gió trăng xuồng xã chẳng từ tâm
Ta trót yêu như từng mũi dao đâm
Làm chảy máu trái tim ta vô tội

Ta giận trời vì nhỏ nhen vô lối
Không mũi lòng cứu vớt một tình thơ
Nỡ phạt ta trọn số kiếp dại khờ
Vì ta đã yêu người không đúng chỗ

Để đêm nay, trong kiếp trời đày đoạ
Thương thân mình tiền kiếp quá xa xôi
Ta thương ta trong nỗi khổ ngậm ngùi
Giờ lại khóc vì không tròn duyên nợ!


Nguyễn Thị Tê Hát

Wednesday, December 24, 2008

Một Ngày Của Mùa Đông!

Đêm qua đài khí tượng loan báo sẽ có mưa, có tuyết làm cả đêm trằn trọc không ngủ, chỉ sợ con đường trơn trượt, chỉ sợ cái tai nạn của mùa đông năm nào đã làm tiêu hao cả chiếc xe, khi nhớ đến chiếc xe quay mòng, đến những chiếc xe đang vùn vụt lao tới... những con đường trơn trượt, lạnh giá mùa đông như cái trơn trượt, cái lạnh cái vô tình của đời thường.

Hôm qua trời nắng đẹp, cái nắng của 72 độ F làm hừng hực đôi má đến phải cởi bỏ áo poncho bên ngoài, cái nắng đẹp như vậy mà hôm nay trời lại ẩm ướt, trời lại lâm râm, bên ngoài lạnh căm tuy tuyết vẫn bay ở nơi nào đó chưa thổi về nơi đây, cái lạnh của đêm qua bên ngoài vẫn không len vào được bên trong bởi những cây nến được thắp lên mọi phòng làm tăng thêm phần ấm áp, lung linh mờ ảo bên ánh điện màu xanh dịu quấn trên cây dừa cảnh trong phòng khách. Mùi thơm dịu ngọt của những cây nến tỏa ngát cả căn nhà, những bài hát về Christmas nghe vẫn hay dù là những bản nhạc đã xưa cũ, cứ lập đi, lập lại vào mỗi dịp Giáng Sinh từ Jingle Bells cho đến White Christmas hay I'll be home for Christmas vẫn rộn ràng mang âm hưởng của những ngày lễ, những ngày đang đi vào cuối năm.

Tiếng đàn dương cầm bập bẹ quên notes của the Moonlight đã đánh từ lâu vậy mà bây giờ thỉnh thoảng lại cứ đánh sai bởi lâu lắm không đụng đến, cứ tập đi tập lại mà vẫn chưa xong, chẳng làm được gì cho trọn vẹn, cái gì cũng dở dang, dở dang như những bài toán đố trong đầu dù đã cố gắng mà vẫn không sao giải được.

Hôm qua, hôm nay mở hộp thư, những lá thư bất ngờ nhận được, những bức thư với lời lẽ thật dễ thương trìu mến làm lòng trùng xuống, xúc động, rưng rưng bởi biết ở một góc cạnh nào trên phố vẫn có những ánh mắt e dè quan tâm... Xin nhận đóa hoa này như một lời cám ơn.


Nguyễn thị Tê Hát

Bức Tranh Anh Vẽ


Hôm qua anh đến thăm,
Trao tặng em bức tranh anh vẽ hôm nào,
Mắt em mơ màng với hàng mi cong vút,
Môi thơm nồng như trái chín trên cao,
Tóc em dài từng sợi nhỏ mang theo,
Từ dĩ vãng đem về cho thương nhớ,

Anh đến tặng em bức tranh vừa vẽ.
Mùi thơm của sơn, của vải mới hôm qua,
Anh vẽ mắt nai xinh quá thật thà,
Như giếng mát nhốt tình ai ngày đó.

Anh vẽ em, đôi môi xinh ngày nọ,
Dấu nụ cười e-ấp thuở làm duyên,
Nụ hôn đầu nóng bỏng cả châu thân,
Cho mắc cỡ cúi đâu nghe run lắm,

Anh tô má em, màu hồng phơn phớt thắm,
Rám nắng vàng như hạ mới về ngang,
Anh vẽ tay em, những ngón thật dịu mềm,
Đan quấn quýt khi tình em vừa mới lớn,

Nhưng!... nhìn lại bức tranh anh vừa mang đến,
Có một chút gì là lạ trong tranh,
Phải rồi...
Sao anh lại vẽ em?
Đứng một mình cô đơn chiều lộng gió.
Dõi mắt nhìn xa xa,
Cho tóc em bay tơi tả,
Cho tà áo dài phất phới niềm đau,
Mây xám trên trời, giăng mắc trên cao,
Trông tội nghiệp, em thương mình chi lạ.

Em chợt hiểu...
Thì ra kim đồng hồ sẽ không bao giờ quay ngược.
Nên thời gian cứ thẫn thờ đi tới,
Cho cây cọ của anh vẫn không thể thay đổi,
Bởi vì... cuộc đời này...
Mãi mãi thuộc về em!

Cám ơn anh, bức tranh đã vẽ
Nhìn bây giờ... mới thấy thật là em!

Nguyễn Thị Tê Hát

Nếu Anh Là Họa Sĩ

Nếu anh là hoạ sĩ,
Em giúp anh pha màu,
Để nhờ anh vẽ lại,
Bóng dáng em ngày nào.

Mắt em xưa tươi sáng,
Giờ tê tái niềm đau,
Em nhờ anh tô lại,
Cho mắt thôi vương sầu.

Má em xưa đỏ hồng,
Khi tình vừa lên ngôi,
Bây giờ như phai nhạt,
Anh tô lại cho tươi.

Môi em trông héo hắt,
Có lẽ tháng ngày trôi,
Anh nhớ dùng màu đỏ,
Tô đậm lại nét môi.

Tóc em!... giờ tóc ngắn,
Không còn tóc bay ngang,
Anh dùng cây cọ nhỏ,
Nối sợi dài nghe anh!

Bờ vai em gầy quá,
Có lẽ tại gánh sầu,
Nên vai thôi tròn mộng,
Anh vẽ lại được không?

Bàn tay em quá mỏi,
Những ngòn tay hao gầy,
Anh nhớ chau chuốt lại,
Cho đong đầy tương lai.

Đường chỉ tay chằng chịt,
Đường tâm đạo không may,
Nên duyên em lận đận,
Một đời tình thương vay.

Anh tẩy xoá giùm em,
Những đường chỉ muộn phiền,
Anh dùng cây cọ mới,
Vẽ lại đường chỉ tay.

Dáng em mong manh quá,
Có phải gầy lắm không?
Anh làm ơn vẽ lại,
Cho em tìm chính em!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Tuesday, December 23, 2008

Dưới Bóng Cây Bon Sai




(Viết đế thay một lời cám ơn, để thay một nén nhang trên mộ người quá cố...)


Hôm nay, Sinh-nhật em, ngày đầu của mùa đông nơi xứ người, em chợt lười biếng đến rã-rời, với tay mở TV, hình-ảnh những người lính-chiến đang bịn-rịn chia tay từ giã, những vòng tay từ-từ nới lỏng, những đôi mắt trẻ thơ ngây dại, những giòng lệ hoen-ứa trên đôi mắt người vợ trẻ, những cặp tình-nhân cuống-quýt hôn nhau vội vã... Tiếng gầm thét của những con chim sắt nghiến mạnh trên phi-đạo lao vút vào khoảng không, bỏ lại sau lưng, bỏ lại tất cả...

Chiến tranh như một trò chơi hăm-doạ, hội đàm... Những con chim sắt bay vào lòng đất lạ. Những tia đạn từ dưới bắn lên như những vì sao tua-tủa băng ngang dọc trong bầu trời đen thẳm. Những tiếng nổ long trời dữ dội. Những cột khói sừng-sững bốc cao. Lửa cháy, nhà cửa trở thành những đống gạch vụn. Những tiếng gào khóc thảm thiết. Những bước chân hốt-hoảng, tán-loạn làm em chợt rùng mình sợ hãi. Quê-hương mình ngày xưa nào có khác gì... Những thương-tích chiến-tranh vẫn còn đó, còn đó trong mỗi tâm tưởng của chúng ta như những vết dao khắc sâu không sao tẩy xoá được. Như một ám ảnh, như một kinh-hoàng khi vô tình phải nhìn thấy một cuộc chiến khốc-liệt nào đó trên màn ảnh.

Sinh-nhật em, người ta tặng một cây cổ-thụ được thu nhỏ lại như công trình của một kiến trúc sư tài giỏi. Nhìn cây Bon-Sai trên bàn, em chợt thấy lòng mình êm-dịu, thanh-thản nhẹ-nhàng. Cuộc đời như không còn xáo động bởi chiến tranh, bom đạn, bởi những tiếng gầm thét của những con chim sắt, bởi những tị-hiềm ganh-ghét, bởi những bất công, nghèo đói bệnh tật... Em có cảm tưởng em là một trong những tiên-nữ vừa hoàn thành sứ mạng nơi trần gian đau-khổ... Em đã được bay về trời, đang ngồi chơi cờ với anh dưới gốc cây Bon-Sai, hay nằm dưới gốc cây với gió mát nhè-nhẹ... Nhìn lên khoảng trời xanh, nơi có con chim sắt đang bay lượn trên bầu trời quang-đãng, để mơ, để mộng, để ngủ quên dưới tàn cây bóng mát.

Trên cao, mặt trời không còn hiện-diện, nhưng trời vẫn trong xanh, mây vẫn bàng-bạc trôi. Con chim sắt không còn bay lượn. Không gian trở nên quá tĩnh-mịch. Những chiếc lá vàng rơi là-đà trong gió... Dưới gốc cây Bon-Sai, em không còn thấy em, em thấy một ngôi mộ nằm bình-an dưới bóng mát. Một loại hoa dị thảo vừa mọc lên...


Nguyễn Thị Tê Hát

Đêm Nay!...

Sợ ai
Đọc được
Nỗi buồn tôi
Nên hoài
Dấu mãi
Nỗi chơi vơi
Ngập ngừng
E-ngại
Ai đoán biết
Một nỗi Lòng đau
Chất ngất trời

Đêm nay!
Đêm Thánh
Sẽ bình yên
Tôi chỉ Xin tôi
Chút êm đềm
Một đêm
Giấc ngủ
Tròn đến sáng
Không giật mình
Không cay đắng thêm

Đêm nay!
Thiên hạ Chắc mừng vui
Hạnh phúc Đan nhau
Mắt môi cười
Còn tôi Say ngủ
Quên tất cả
Quên cả Cuộc đời
Quên cả tôi!!!


Nguyễn Thị Tê Hát

Hương Quỳnh và Em!...


Em có về không? Anh hỏi em
Mà nghe vướng víu giọt lệ êm
Phương trời xưa cũ lung linh gió
Vờn nhẹ trong em phút êm đềm

Anh hỏi em rằng có về không?
Vườn hoa xưa cũ vẫn hương thơm
Một góc trời xa em còn nhớ
Dáng mỏng, chân chim nép bên thềm

Anh hỏi rằng em có trở về?
Đợi em anh đợi quá nhiêu khê
Ngập ngừng nũng nịu môi căng gió
Thỏ thẻ rằng em sẽ trở về

Anh nhớ giữ giùm em chút hương
Quỳnh hoa nở rộ một góc vườn
Khi nào trở lại em sẽ lấy
Nhốt hết hương quỳnh trong trái tim...

Nguyễn Thị Tê Hát


EM CÓ VỀ ?

Con đường ấy vẫn còn in dấu
bước chân em gõ nhịp ngày nào
buổi mai anh đón, em chưa thức
gió nhẹ lên đầy, nắng đã cao

Đường xa em ghé, em như mộng
anh tưởng chừng như quen đã lâu
chưa gặp mà sao hồn bối rối
xôn xao dịu ngọt chút hương đầu

Nghiêng vai em đứng trước hiên nhà
còn đó hình em bên khóm hoa
đôi mắt nhìn anh hay ống kính ?
mùa xuân bàng bạc bóng em qua

Em có về không, quỳnh đã nở
mùa trăng lạc xứ cũng bâng khuâng
nghe đâu mưa gió bên trời ấy
thao thức đường xa gọi mấy lần.

mpd

Monday, December 22, 2008

Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng - Ngọc Hạ


Dua Em Tim Dong Hoa Vang (Pham Duy / Pham Thien Thu) - Ngoc Ha

Mùa Đông Chưa Anh?


Trời đã sang đông chưa hở anh?
Mà sao gió lạnh hắt hiu lòng?
Mà sao mây xám giăng đầy lối?
Để mắt em buồn giọt long lanh.

Trời đã sang đông phải không anh?
Hàng cây khô đứng, xác xơ nhìn.
Lá vàng từng lá rơi từng lá,
Xào xạc bên thềm vọng âm vang.

Trời đã đông rồi phải không anh?
Hình như tuyết trắng ngập hàng hiên.
Bên ngoài có gió từng cơn thổi,
Lén vào phòng em giữa đêm đen.

Trời đã bây giờ thật vào đông,
Em nghe hoang vắng cả cõi lòng.
Nỗi buồn còn đó, như cô đọng,
Băng kín hồn em giữa cô đơn.

Nguyễn Thị Tê Hát


TRỜI ĐÃ VÀO ĐÔNG

Trời đã vào đông rồi đó em
mưa khuya còn đọng ở bên thềm
cô đơn khua động niềm thao thức
nỗi nhớ chìm sâu trong bóng đêm

Trời đã vào đông rồi đó em
hàng cây trước ngõ ngóng chiều lên
nghe xa cơn gió về hiu hắt
ai đợi ai đây bỗng giật mình

Trời lại vào đông rồi đó em
đêm qua anh gọi nhớ người quen
phôn reo dài dặc không người đáp
gió lạnh chao nghiêng cả ánh đèn

mpd

Đêm Khuya


Đêm nay gió lạnh qua song,
Lùa qua khe cửa, thấy lòng hắt hiu.
Mùa thu mặc áo cô liêu,
Không gian tím ngắt, chắt chiu nỗi sầu.
Buồn này ai biết cho đâu?
Tháng ngày mệt mỏi, cơn đau rã rời.
Lá vàng rơi úa chân trời,
Xạc xào vang vọng, tơi bời ruột gan.
Kiếp này giờ đã muộn màng
Câu kinh xám hối, ngỡ ngàng đêm đen.
Nỗi buồn giờ đã lên men
Gánh sầu giờ đã thôi chen với đời
À ơi, tôi dỗ giấc tôi
Ngủ đi tôi nhé, sầu côi một mình!...

Nguyễn Thị Tê Hát

Sunday, December 21, 2008

Trách Người Đi!

Có một loài hoa lạ
Mọc lẻ loi bên đường
Hắt hiu cơn nắng hạ
Cuộc đời sao vô thường?

Cơn mưa vừa chợt đến
Lay động dáng hoa gầy
Đông về mang gió lạnh
Vô vi đời như mây

Người nơi đâu người hỡi
Có nghe giọt sầu rơi
Trong đêm đen lặng lẽ
Em nghe hồn chơi vơi

Cuộc đời như nước chảy
Xuôi một giòng ra khơi
Tâm tư em nhức mỏi
Trách người đi không lời

Hận sầu nào tất tả
Xoáy vào tim em đau
Người bây giờ ngoảnh mặt
sao đành lòng bỏ nhau?

Nguyenthitehat

Một Thời Đã Qua!


Ông chú ấy đã một thời chinh chiến
Pleiku buồn sương phủ lối hành quân
Áo treidi, giầy bốt quá kiêu hùng
Đi bên cạnh, thấy mình sao bé nhỏ

Phố phường đông, áo trắng dài trong gió
Quấn chân người lính trận ghé về thăm
Mái tóc buông lơi e ấp lưng mềm
Hồn vụng dại má hồng lên sắc thắm

Sài Gòn ngày xưa, những chiều vắt nắng
Quán kem bên đường ngọt lịm môi thơm
Mắt đa tình ông chú hớp cả hồn
Cô cháu sợ, cúi đầu run run lắm

Tay trong tay dưới mưa phùn lất phất
Những con đường rơi rụng lá me bay
Tình thơ ngây, cô bé lỡ trao ai
Cho khắc khoải một đời thương với nhớ

Hạnh phúc đong đưa, tình vừa mới lớn
Tháng năm dài mất biệt cả tin nhau
Đất nước tang thương, giọt nước mắt sầu
Như cay đắng nát tan hồn thiếu phụ....

Nguyenthitehat

Cao Ngất Tình Sầu!

Phải bài thơ anh viết
"Mỏng manh" một "chữ tình"
Là riêng anh gởi tặng
Một người không bóng hình?

Tên em buồn trống vắng
Là nỗi đau không nguôi
Đâu mang nhiều kỷ niệm
Bằng những người anh yêu

Bài thơ em trên nét
Vô tình anh đọc qua
Tưởng đâu người xưa cũ
Một thời anh thiết tha

Em, ngày xưa bé nhỏ
Tóc vừa chấm vai gầy
Cứ tập làm thi-sĩ
Nên buồn theo tháng ngày

Tuổi trăng tròn chớm mộng
Đã biết yêu một chiều
Nên từng trang nhật ký
Viết đầy tên người yêu

Chiến tranh tàn ác quá
Mang người đi thật xa
Để trong em nỗi nhớ
Cho tình thêm đậm đà

Cuộc đời nay trôi nổi
Nơi viễn xứ xa xôi
Như lá vàng cuối nẻo
Trôi về đâu hỡi trời?

Bài thơ nào em viết
Cũng vướng víu buồn đau
Thủy chung hoài kỷ niệm
Cao ngất cuộc tình sầu!..

Nguyễn thị Tê Hát

Nỗi Buồn Xót Xa!

Sáng nay đọc được thơ ai viết
Mà nghe nhung nhớ trở về tim
Tình xưa một thuở xa xôi lắm
Sao cứ lênh đênh nỗi nhớ tìm

Người có nỗi buồn cũng giống tôi
Cũng đau cũng hận một người thôi
Tình tôi ngày ấy thơ ngây lắm
Thơm ngát tình xuân giữa đất trời

Thời gian bàng bạc áng mây trôi
Đất nước vì đâu lại đổi dời
Tình tôi tan vỡ theo thời cuộc
Nên tình ngày ấy bỏ rong chơi

Tôi đã từng thề với chính tôi
Đừng thương đừng nhớ chuyện xa xôi
Đừng âm thầm khóc trong đêm vắng
Đừng thẫn thờ nhìn lúc mưa rơi

Tôi đã thề nhiều với chính tôi
Mà sao vẫn khóc chốn quê người
Mà sao mắt vẫn hoen màu úa
Ở giữa cuộc đời chẳng thấy vui

Hôm nay đọc được nỗi đau ai
Sao giống tình tôi tiếng thở dài
Tôi muốn chia người ly rượu đỏ
Để cùng uống cạn một đêm nay

Sao rượu uống hoài chẳng thấy say
Chẳng thấy vơi đi những miệt mài
Hình như nước mắt tan trong rượu
Nên rượu cứ đầy người có hay?

Thôi nhé đừng khơi lại nỗi buồn
Cùng tôi quên hẳn chuyện đau thương
Nợ duyên không có... thì thôi vậy
Giữ mãi làm chi kiếp đoạn trường...

Nguyễn Thị Tê Hát