Tuesday, December 23, 2008

Dưới Bóng Cây Bon Sai




(Viết đế thay một lời cám ơn, để thay một nén nhang trên mộ người quá cố...)


Hôm nay, Sinh-nhật em, ngày đầu của mùa đông nơi xứ người, em chợt lười biếng đến rã-rời, với tay mở TV, hình-ảnh những người lính-chiến đang bịn-rịn chia tay từ giã, những vòng tay từ-từ nới lỏng, những đôi mắt trẻ thơ ngây dại, những giòng lệ hoen-ứa trên đôi mắt người vợ trẻ, những cặp tình-nhân cuống-quýt hôn nhau vội vã... Tiếng gầm thét của những con chim sắt nghiến mạnh trên phi-đạo lao vút vào khoảng không, bỏ lại sau lưng, bỏ lại tất cả...

Chiến tranh như một trò chơi hăm-doạ, hội đàm... Những con chim sắt bay vào lòng đất lạ. Những tia đạn từ dưới bắn lên như những vì sao tua-tủa băng ngang dọc trong bầu trời đen thẳm. Những tiếng nổ long trời dữ dội. Những cột khói sừng-sững bốc cao. Lửa cháy, nhà cửa trở thành những đống gạch vụn. Những tiếng gào khóc thảm thiết. Những bước chân hốt-hoảng, tán-loạn làm em chợt rùng mình sợ hãi. Quê-hương mình ngày xưa nào có khác gì... Những thương-tích chiến-tranh vẫn còn đó, còn đó trong mỗi tâm tưởng của chúng ta như những vết dao khắc sâu không sao tẩy xoá được. Như một ám ảnh, như một kinh-hoàng khi vô tình phải nhìn thấy một cuộc chiến khốc-liệt nào đó trên màn ảnh.

Sinh-nhật em, người ta tặng một cây cổ-thụ được thu nhỏ lại như công trình của một kiến trúc sư tài giỏi. Nhìn cây Bon-Sai trên bàn, em chợt thấy lòng mình êm-dịu, thanh-thản nhẹ-nhàng. Cuộc đời như không còn xáo động bởi chiến tranh, bom đạn, bởi những tiếng gầm thét của những con chim sắt, bởi những tị-hiềm ganh-ghét, bởi những bất công, nghèo đói bệnh tật... Em có cảm tưởng em là một trong những tiên-nữ vừa hoàn thành sứ mạng nơi trần gian đau-khổ... Em đã được bay về trời, đang ngồi chơi cờ với anh dưới gốc cây Bon-Sai, hay nằm dưới gốc cây với gió mát nhè-nhẹ... Nhìn lên khoảng trời xanh, nơi có con chim sắt đang bay lượn trên bầu trời quang-đãng, để mơ, để mộng, để ngủ quên dưới tàn cây bóng mát.

Trên cao, mặt trời không còn hiện-diện, nhưng trời vẫn trong xanh, mây vẫn bàng-bạc trôi. Con chim sắt không còn bay lượn. Không gian trở nên quá tĩnh-mịch. Những chiếc lá vàng rơi là-đà trong gió... Dưới gốc cây Bon-Sai, em không còn thấy em, em thấy một ngôi mộ nằm bình-an dưới bóng mát. Một loại hoa dị thảo vừa mọc lên...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment