Sunday, December 21, 2008

Trách Người Đi!

Có một loài hoa lạ
Mọc lẻ loi bên đường
Hắt hiu cơn nắng hạ
Cuộc đời sao vô thường?

Cơn mưa vừa chợt đến
Lay động dáng hoa gầy
Đông về mang gió lạnh
Vô vi đời như mây

Người nơi đâu người hỡi
Có nghe giọt sầu rơi
Trong đêm đen lặng lẽ
Em nghe hồn chơi vơi

Cuộc đời như nước chảy
Xuôi một giòng ra khơi
Tâm tư em nhức mỏi
Trách người đi không lời

Hận sầu nào tất tả
Xoáy vào tim em đau
Người bây giờ ngoảnh mặt
sao đành lòng bỏ nhau?

Nguyenthitehat

No comments:

Post a Comment