Wednesday, December 24, 2008

Bức Tranh Anh Vẽ


Hôm qua anh đến thăm,
Trao tặng em bức tranh anh vẽ hôm nào,
Mắt em mơ màng với hàng mi cong vút,
Môi thơm nồng như trái chín trên cao,
Tóc em dài từng sợi nhỏ mang theo,
Từ dĩ vãng đem về cho thương nhớ,

Anh đến tặng em bức tranh vừa vẽ.
Mùi thơm của sơn, của vải mới hôm qua,
Anh vẽ mắt nai xinh quá thật thà,
Như giếng mát nhốt tình ai ngày đó.

Anh vẽ em, đôi môi xinh ngày nọ,
Dấu nụ cười e-ấp thuở làm duyên,
Nụ hôn đầu nóng bỏng cả châu thân,
Cho mắc cỡ cúi đâu nghe run lắm,

Anh tô má em, màu hồng phơn phớt thắm,
Rám nắng vàng như hạ mới về ngang,
Anh vẽ tay em, những ngón thật dịu mềm,
Đan quấn quýt khi tình em vừa mới lớn,

Nhưng!... nhìn lại bức tranh anh vừa mang đến,
Có một chút gì là lạ trong tranh,
Phải rồi...
Sao anh lại vẽ em?
Đứng một mình cô đơn chiều lộng gió.
Dõi mắt nhìn xa xa,
Cho tóc em bay tơi tả,
Cho tà áo dài phất phới niềm đau,
Mây xám trên trời, giăng mắc trên cao,
Trông tội nghiệp, em thương mình chi lạ.

Em chợt hiểu...
Thì ra kim đồng hồ sẽ không bao giờ quay ngược.
Nên thời gian cứ thẫn thờ đi tới,
Cho cây cọ của anh vẫn không thể thay đổi,
Bởi vì... cuộc đời này...
Mãi mãi thuộc về em!

Cám ơn anh, bức tranh đã vẽ
Nhìn bây giờ... mới thấy thật là em!

Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment