Friday, March 11, 2011

Ước Mơ

- Năm vừa rồi cô đã viết được bao nhiêu truyện ?
- Dạ không có truyện nào hết, dạo này em lười, chẳng muốn viết gì, con chữ bỏ em đi mất tiêu rồi anh, viết không được nữa ...
- Thế thì viết về mình đi
- Em cũng muốn viết lắm, nhưng sao viết hoài mà chẳng xong, hình như không bao giờ hoàn tất được . Anh biết hồi còn bé, em mê đọc sách của những nhà văn ngoại quốc, em ước khi nào lớn lên, trong đời em, em sẽ viết một quyển truyện... nhưng cho đến hôm nay, ước mơ vẫn là ước mơ nên chẳng thành ...
- Tại cô không muốn thành đó thôi,
- Có lẽ vậy ... chán quá anh há ?
- Chán gì mà chán, viết đi, viết cho thiên hạ đọc với chứ .
- Ai mà thèm đọc văn của em,
- Có chứ sao không? Chẳng hạn tôi đây, tôi là độc giả trung thành của cô đây nè ... viết đi nhé!
- Không hiểu sao dạo này em lười quá, lười suy nghĩ, chỉ muốn chơi với Kylie thôi, em mê Kylie còn hơn mê viết lúc này, em nhớ Kylie quay quắt như em nhớ người ta cách đây mấy chục năm, anh thấy có ngộ không ? À, anh đã xem Autumn in New York chưa ? Phim buồn vô cùng, làm em sướt mướt ...
- Truyện phim giống chuyện ngày xưa hả ?
- Một phần nào đó thôi ...
- Hay là viết chuyện ấy đi ...
- Không được ...
- Tại sao?
- Không tại sao cả
- Tại cô không dám ?
- Không phải không dám, mà tại em sợ chính em sẽ hóa thân trong lúc viết và quên mất hiện tại ... hay anh kể về anh đi, em viết về anh nhé!
Tiếng bật cười:
- Chuyện của tôi có gì đáng để cho cô viết ?... Bên ấy thời tiết thế nào rồi ? Có lạnh lắm không ?
- Lạnh lắm chứ anh, tuyết vẫn còn đầy đường, tuyết như những đống muối hai bên đường do trận tuyết lớn vừa rồi để lại, tuyết ghê quá, biết bao tai nạn xảy ra, các trường học đóng cửa, một số mới mở cửa hôm qua, hôm nay, vậy mà chiều nay lại có một trận tuyết khác kéo về, có lẽ ngày mai tụi em lại được nghỉ, thích ghê đi, chẳng bù cho những năm trước, tuyết cũng phải đi làm.... Bên anh thế nào? Vẫn nắng hả ? Có cần chút lạnh của nơi này để biết thế nào là mùa đông không ? Nếu cần anh đừng ngại, cứ nói, em sẽ đóng thùng gởi sang ngay ....

Ước mơ ngày xưa, cứ chùng chình theo năm tháng cho dù có thể hoàn thành, nhưng hoàn thành để làm gì ? Để chứng mình với ai? Không quan trọng và không cần thiết nữa... Channel 4 đang nói đến trận tuyết lớn kéo về chiều nay...


Nguyễn Thị Tê Hát

Vạt Nắng Lên Cao...

Hôm nay nắng lên cao, nằng vàng rực rỡ trên muôn vật, nắng nhảy múa trên mái nhà, trên ngọn cây, nắng long lanh qua mái tóc, nắng gọi mời chim hót líu lo ... nắng của cuối tháng Giêng hay nắng đang gọi mùa xuân về ?....

Hôm nay nhiệt độ không còn làm người ta xuýt xoa, hà hơi để sưởi ấm đôi bàn tay quên đeo găng, hay gói mình trong những chiếc áo khoác lạnh dầy cộm . Hôm nay nhiệt độ lên đến 72, có thể là 75, và ngày mai nhiệt độ 71, cũng có thể là hơn nữa vào giữa ngày . Nhưng Chúa Nhật, nhiệt độ lại buông xuống thấp hơn, và thấp hơn nữa vào thứ hai tới này. Mưa đêm sẽ về, cơn gió lạnh sẽ ào đến, nhiệt độ xuống thấp khoảng 7, 8 độ, để đường đi lại trơn trượt , đá dầy có thể khoảng nửa inch. Tuyết lại rơi và máy sưởi ấm trong nhà sẽ chạy không ngưng nghỉ ... bảo lòng ở nhà cho chắc ăn, không tin tưởng đôi chân cho lắm.

Sáng nay, sau khi làm ít công việc đang chờ trên bàn, email cho boss nói muốn nghỉ vào thứ ba tới này, để khỏi phải trằn trọc suốt đêm, khỏi phải thức dậy sớm để nghe loan báo thời tiết trên TV, khỏi phải lo lắng nhìn qua cửa sổ ... bởi mọi người đều biết rằng ... con chim trốn tuyết sẽ ẩn núp trong chăn nằm nghe nhạc vào ngày tuyết rơi, mưa lạnh ....

Những điều hứa trong năm mới này ... lại thêm một điều không giữ được ... tự hứa sẽ không đi shopping nữa . Lời hứa này đã giữ được từ đầu tháng đến giờ, vậy mà chiều qua lại quên. Quên hay cố tình quên có khác nhau không ?

Hôm qua, đáng lẽ không nên làm hẹn khám mắt và làm kiếng mới trong shopping mall mới đúng, vậy mà lại quên ... biết thế nên chuẩn bị mang trong xách tay quyển truyện để ngồi đọc trong khi chờ... nhưng mà... kiếng phải chờ đến Feb. 9th mới có. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên lang thang trong shopping ... chợt quên mất quyển truyện của Daniel Steel đang nằm chờ trong xách tay... quên lời hứa cuối năm... lắc đầu và lại tự hứa thầm ... thôi, lần này nữa thôi, nhất định sẽ thôi... nhất định ...

Nói đến khám mắt, Chợt nhớ một lần khám mắt nào đó đã lâu, sau khi khám mắt, hỏi tuổi, BS cười, lên tiếng ... "Welcome to my world". Vừa nghe "Welcome to my world", chợt phá ra cười, cười to, cười bất ngờ đến chính mình cũng không ngờ được... Lúc ấy, và cho đến lúc này, cũng không hiểu tại sao lại cười khi nghe câu nói đó?... "Welcome to my world" có phải đó là lời chào một người vừa đặt chân đến thế giới mới, thế giới của nửa kiếp người vừa trải qua, mà đỉnh cao là cái mốc, là cái đích của lằn ranh kiếp người sau những năm dài lần mò leo lên đỉnh núi, cái đỉnh của đời người mà ai cũng phải một lần vất vả leo lên, trước khi tự mình từ từ lăn xuống, mà dưới chân núi, là những nấm mộ vừa trả xong nợ đời, xong một kiếp người ???...


Nguyễn Thị Tê Hát

Những Vạt Nắng Giữa Tháng Giêng

Lời hứa cuối năm nhất định phải thực hành cho được. Phải tập thể dục mỗi sáng, phải đi làm đúng giờ, không lái xe nhanh, lái xe bên tay phải ... ngẫm nghĩ lại sao khó thực hiện quá, mỗi lần nhận được ticket màu hồng, luôn hứa lòng sẽ và sẽ lái xe đúng tiêu chuẩn không tốc độ, thế mà... vẫn đi làm trễ, vẫn phóng nhanh trên đường và dĩ nhiên vẫn không lái xe lane trong cùng, nhưng tập thể dục thì vẫn giữ và nhất định phải cố gắng...

Sáng nay cũng như những sáng đã qua, lại vội vàng ra khỏi nhà, xe chưa kip chờ nóng máy, đã ra khỏi garage và phóng nhanh trên đường cho kịp giờ làm ... sau khi đọc 10 kinh Mân Côi dâng một ngày mới cho Đức Mẹ, mở CD ra nghe, những bản nhạc nghe thật dễ thương và một thoáng xúc động ...
"Baby! I'm sorry, I'm so sorry,
I never meant to hurt you ..."

Yes, I never meant to hurt you, I'm so sorry ...

Buổi sáng lành lạnh, một cái áo cổ pull với áo jacket bên ngoài cũng đủ ấm cho thời tiết hôm nay, đài khí tượng trên TV cho hay suốt tuần nay có nắng, trời đẹp, thứ sáu nhiệt độ lên đến 67... sunshine. Bởi thế cuối ngày làm việc, trên đường lái xe đến Thánh Đường dự lễ chiều, con đường dài bởi xe cộ nối đuôi nhau chậm rãi có lúc như ngừng lại, không phải vì tuyết, vì trơn trượt đường đi, mà vì ánh nắng chói chang đến choáng tầm nhìn trước mặt .

Những lối đi dẫn vào building, vẫn còn đầy những vạt muối trắng tròn li-ti chưa kịp tan ra, bởi tuyết không nhiều cho tan loãng thành nước, nên vỡ vụn, dòn tan dưới gót giầy khi dẫm lên . Ánh nắng đang từ từ lên cao trên các ngọn cây, những cây trơ trụi lá của mùa đông đang đong đưa theo gió sớm. Tiếng hát của người ca sĩ "Baby! I'm so sorry!..." vẫn còn vang vang trong lòng... Vâng, I'm so sorry!


Nguyễn Thị Tê Hát

Mùa Đông Giữa Tháng Giêng

Cứ mỗi chiều sau giờ làm việc, nếu không mưa, không tuyết rơi đều đến Thánh đường tham dự Thánh lễ, tuy Thánh đường vắng vẻ, ít người tham dự nhưng thấy lòng thật bình an, thanh tịnh .

Sáng hôm qua, tin thời tiết cho biết buổi chiều sẽ có tuyết, có mưa, đường trơn trượt rất nguy hiểm nên đã không tham dự thánh lễ chiều, ghé Wal-Mart để mua thuốc mà sáng mới đi tái khám, BS của Dermatology cho toa, cô BS thật dề thương không thể khiếu nại vào đâu cho được, cũng như mùa đông năm nay vậy . Sáng nay có nắng thế mà trong chốc lát, mặt trời xuống thật nhanh, bầu trời xám thật buồn .

Mùa đông năm nay, bây giờ giữa tháng giêng mà vẫn chưa thấy một cơn bão tuyết, một trận tuyết nào đáng kể, chỉ có một ngày tuyết bay bay rồi tan nhanh. Quá nửa đêm, bỗng giật mình vì tiếng gió rít bên ngoài, tiếng động của những mảng tuyết hắt nhanh vào cửa kiếng, nhìn qua cửa sổ, tuyết đang rơi ...

Trở lại giường chùm kín chăn như muốn vùi mình vào giấc ngủ đang ngầy ngật ... 6g sáng, như một thói quen, không ngủ thêm được nữa, ra ngoài mở TV, các reporters đang tường trình về thời tiết bên ngoài, những tai nạn đang xảy ra trên các highways, trên các con đường của thành phố và những vùng lân cận . Các trường học đóng cửa, nhân viên cua/?tiểu bang được đi làm trể, có mặt lúc 9g sáng . 6g30 nhận được text message cho hay được đi làm trễ ...

Tự bảo lòng hôm nay được quyền lười, sẽ ở nhà vì thời tiết xấu, nhưng khi nghe TV loan báo cơn gió tuyết đang dần dần rút lui khỏi tiểu bang, nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời đang từ từ ló dạng, thời tiết bên ngoài tốt hơn, đỡ nguy hiểm hơn nên quyết định ra khỏi nhà, vậy mà cứ đủng đỉnh đến office cũng gần 10g30 sáng.

Mùa đông năm nay thật dễ thương, không như mùa đông đang có của những tiểu bang miền bắc với những cơn bão tuyết, tuyết nhiều hơn quá đầu gối, hay những trận mưa làm truồi đất ở một vài nơi tại Cali .... mùa đông năm nay giữa tháng Giêng nơi này, không thể than phiền, bởi giửa ngày vẫn có nắng, nắng lên cao, nắng sưởi ấm má môi, chỉ cần một cái áo lạnh nhẹ, một cái khăn quàng cổ là đủ. Tuy nhiên, mặc dù hôm nay, cũng có nắng, nắng cũng lên cao, nắng chói chang qua các cửa sổ, nhưng cái lạnh vẫn lạnh đầy, đủ để gói mình trong chiếc áo khoác dầy cộm ... mùa đông giữa tháng giêng đẹp hơn bao giờ hết!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Đầu Năm ... Kể Chuyện Mình!

Nhìn lại chặng đường một năm qua, qua đi quá nhanh và không kịp thực hiện những ước muốn của mình, sự chán nản lười biếng như rong rêu bám chặt vào nhau đến không muốn buông ra, không còn háo hức dạo phố trên nét, không còn hăng say với những con chữ, không muốn để những giòng suy nghĩ tuôn ra trên đầu 10 ngón tay, không muốn ... không muốn gì hết ... chỉ biết đời là phù du, là không không, là có có ...

Viết đến đây chợt bật cười với chính mình, cứ làm như mình là ni-cô bị thất tình rũ áo đời tìm nơi vắng vẻ để quên đời, quên mình... để giam mình trong am vắng vẻ, cô tịch ... trong am có computer, với một cái game đơn giản có thể chơi hằng giờ để tiêu diêu những phiền muộn, những trống vắng ... Solitare, một cái game không có gì đặc sắc nhưng ít nhất cũng làm đầu óc không nghĩ suy, không phân vân và không biết ... buồn .

Đã mấy lần định viết tiếp về giòng thời gian đang đi qua, như một năm mới đã bắt đầu, nhưng sao vẫn lần lựa, vẫn mệt mỏi lười biếng, có lẽ tại những con chữ cũng cảm thấy mệt với cái buồn trống vắng nên đã bỏ đi đâu đó không chừng .

Những sáng cuối tuần với những CD Romancing 70s nhận được cách đây 3 hôm ...những bản nhạc nghe để thấy nhớ về một thời khắc nào đã qua như một cái mốc của thời gian, như một kỷ niệm của thời "Những Bức Thư Tình Không Gởi ..." đã đi vào dĩ vãng nhưng thỉnh thoảng vẫn ẩn hiện như một giấc mơ êm đềm...

Mùa đông năm nay đẹp hơn những mùa đông đã qua, mùa đông năm nay như mới bắt đầu hôm qua, ngày đầu mùa đông của tháng giêng, trời mù xam xám, có tuyết rơi nhẹ như những bụi trắng đọng lại trên tóc, trên bờ vai của chiếc áo khoác bên ngoài, đôi boots nặng xỏ vào như có thể đè nặng thêm thân hình trên tuyết, trên mặt đường trơn trượt, nếu không lại lao đao ngã như năm nào ...

Sáng nay, trời không có tuyết, cái lạnh vẫn ở độ thấp, khoảng 14 độ F, lạnh cả hơn hôm qua, nhưng con đường trước mặt lại rực nắng hồng, nắng chiếu chói chan vào kính làm giòng xe cộ nối đuôi nhau như chậm hẳn lại. Đến chỗ làm trễ vì sáng nay ngủ quên, vừa bước vào building, ngạc nhiên vì một số người đang chuyện trò ở lobby... à thì ra mọi người đang chuyện trò với new Commissioner. Cũng là chuyện political, khi một Thống Đốc mới nhậm chức thì tất cả ê - kip cũ, khác đảng phải ra đi. Nơi này cũng thế, cũng đến và đi theo Thống Đốc tiểu bang một khi đảng khác nắm chính quyền. Vừa thấy bước vào đã bị lôi đến giới thiệu với new Commissior... He's good looking chẳng bù cách đây 3 nhiệm kỳ có một Commissioner trông thật giống Hitler... Nghe nói cách làm việc của ông cũng ... Hitler không kém, rất may là ở xa mặt trời, nên những chuyện tiếp xúc không phải quan tâm đến.

Mong những ngày trước mặt thật bình an nơi này và không thay đổi đường lối làm việc, cho dù vẫn biết khi có một new boss, nhất là big boss thì luôn luôn có sự thay đổi theo một chiều hướng nào đó ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Tháng Ba và Nỗi Buồn


Trời tháng ba bớt lạnh
Hoa nở rộ đường đi
Những bông hoa màu đỏ
Như xác pháo vu-quy

Cơn gió nào bất chợt
Lồng lộng cuốn hoa rơi
Những bông hoa màu đỏ
Tan tác giữa giòng đời

Trời bỗng dưng u-ám
Mây xám hững hờ ngang
Nỗi buồn nào vây chặt
Sầu ơi! Hoài riêng mang.


Nguyễn Thị Tê Hát

Giọt Buồn Đêm Xuân


Giọt buồn em long lánh
Đọng trên cánh mai vàng
Vô tình lung linh gió
Thổi rơi xuống lòng đêm

Xuân về nơi xứ lạ
Ai gởi tặng cành mai
Ai thêu từng note nhạc
Cho tim em vỡ òa

Đêm đen đêm trăn trở
Đêm tí tách ngoài hiên
Đêm đếm từng giọt nhớ
Đêm ngỡ ngàng trong tim

Gió mưa về lầy lội
Vùng vẫy nỗi đau dài
Trách trời chi bão nổi
Cho đêm đen thở dài

Trời tháng hai vẫn lạnh
Mây xám vẫn về ngang
Con chim buồn lẻ bạn
Khóc em đêm không cùng ....


Nguyễn Thị Tê Hát

Nỗi Buồn Giữa Tháng Giêng!


Sáng nay trời lạnh giữa tháng giêng
Bầu trời xam xám lẫn ưu phiền
Nắng đâu còn ngủ, chưa thức giấc
Như lòng em mãi thấy oan khiên

Từ tháng năm dài qua rất mau
Trong em day dứt một nỗi sầu
Dấu hoài một cõi trời riêng rẽ
Những tiếng thở dài nối đuôi nhau

Như khúc phim xưa bỗng trở về
Lần lượt, êm ái những đam mê
Môi hôn ngày ấy ngờ nghệch quá
Chẳng biết tình anh, chẳng biết gì

Có phải em anh quá vụng về
Ngu ngơ đâu hiểu được tình mơ
Chối từ hạnh phúc giờ cay đắng
Vò võ riêng em những mỏi mòn

Mỏi mòn nhưng chẳng thể gặp nhau
Bởi em ngu dại với tình đầu
Mong rằng phương ấy, anh đừng trách
Đừng oán vì em lỡ nhịp cầu

Một nấm mộ sầu giữa đêm nay
Chôn kín từ lâu với tháng ngày
Cõi lòng em đã giờ tan nát
Xin khất tình anh, trọn kiếp sau!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Đêm Giáng Sinh


Chúa bỏ trời cao, Chúa giáng trần
Ban ơn cứu độ kiếp nhân sinh
Mặc khải con người đêm lạnh giá
Giữa chốn cơ hàn nếm khổ đau

Đêm nay Thiên Chúa xuống trần gian
Thiên hạ mừng vui tiếng chuông vang
Giáo đường hồ hởi ca mừng Chúa
Trong con rộn rã cũng mơ màng

Đêm Thánh Vô Cùng, Đêm Giáng Sinh
Chúa đổ từ cao những an bình
Cho quê hương mẹ thôi buồn khổ
Cho khắp chân trời có bình minh

Con cũng xin Ngài một chút ơn
Quên đi ngày tháng những oán hờn
Khô mau giọt lệ vương hờn tủi
Để thấy Chúa về ... Đêm Giáng Sinh!


Nguyễn Thị Tê Hát

Mùa Thu Xứ Người


Thu vẫn là thu của xứ người
Nên mây bàng bạc ánh trăng trôi
Heo may hiu hắt lùa qua cửa
Xào xạc lá rơi luống ngậm ngùi

Thu ở xứ người nắng phai nhanh
Vàng cây cúc thắm chẳng còn xanh
Trụi cây khô đứng buồn ngơ ngẩn
Dõi mắt nhìn theo lá lìa cành

Con chim lẻ bạn đứng kêu sương
Chiêm chiếp than ôi nỗi đoạn trường
Lá vàng cuồn cuộn no đầy gió
Ấp ủ rừng phong một bóng hình

Thu vẫn còn đây ở xứ người
Mưa thu giăng nhẹ bước đơn côi
Hỏi thầm ai nhớ thu ngày cũ
Hay chỉ riêng mình tôi nhớ thôi!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Ngồi Buồn Một Góc Mưa



Đừng nói gì thêm để tôi đau
Màng chi tiếng nói thuở ban đầu
Chữ YÊU ngày ấy ... ừ thì khó
Vì khó nên mình mới mất nhau

Anh thích những chiều mưa lá bay
Tìm vui chân bước lá vàng phai
Riêng tôi quạnh quẽ ngồi tê tái
Nhìn mưa thu lạnh thoáng thở dài

Anh ở phương trời anh vẫn vui
Tôi ở phương tôi mãi ngậm ngùi
Xa - Gần giờ cũng người đôi ngả
Thì nhớ nhau chi chuyện nửa vời

Nếu phương trời ấy có mưa rơi
Mang theo nhung nhớ thuở xa xôi
Xin anh hứng trọn mưa thu nhạt
Là nước mắt tôi khóc một đời ...


Nguyễn Thị Tê Hát