Wednesday, January 20, 2010

Mùa Đông - Tuyết và Sương Mù


Những Ngày cuối năm hay những ngày đầu năm luôn luôn xảy ra những biến cố bất ngờ, không lường trước được. Không xảy ra một tai nạn thảm khốc nào trên không phận thì cũng cháy rừng hoặc thiên tai lụt lội, băng tuyết hoặc động đất ....

Cái tiểu bang tôi ở vào những ngày cuối năm, vào đêm Giáng Sinh, khí hậu băng giá tuyết phủ như bao trùm cái tiểu bang bé nhỏ hiền hòa, một cơn tuyết rơi mù trời đã làm thành phố, không những thành phố lớn mà hầu như cả tiểu bang không kịp trở mình .

Buổi chiều đi làm về sớm, chưa kịp thay áo quần, tiếng điện thoại reo vang:
- Mẹ hả ? Con xuống đón mẹ lên nhà tụi con ăn lễ nửa đêm nha?
- Thôi, mẹ không đi đâu, tuyết đang rơi, mẹ chỉ muốn ở nhà thôi .
- Ba với Kim đi Houston, mẹ ở nhà có một mình, con xuống đón mẹ.
- Mẹ đã nói mẹ không sao? Tuyết đang rơi, ngoài đường đang đông đá, con đi mẹ còn lo hơn nữa ...
- Con biết lái xe cẩn thận mà mẹ lo cái gì, không sao đâu, con xuống đón mẹ ngay bây giờ .
- Mẹ đã nói mẹ không đi đâu, con đừng có xuống, con để mẹ lo thì thà để mẹ ở nhà cho mẹ yên tâm .

Sự im lặng thoáng qua, thằng bé lại lên tiếng năn nỉ:
- Mẹ, nếu vậy ba của Huyền ghé đón mẹ nha ? Ba của Huyền đón ông ngoại của Huyền rồi sẽ ghé đón mẹ luôn đó, Mẹ sửa soạn đi, Ba Huyền sẽ đến liền đó nghe mẹ ?

Bất đắc dĩ phải chuẩn bị đồ dùng cá nhân, quần áo và 2 giỏ quà cho mọi người . Nửa tiếng sau thì xe đến, tuyết bắt đầu rơi nhiều, tuyết không rơi thành mảng mà trông như bụi cát trắng, mờ xóa cả khung trời đến không thấy đường đi, không thấy cả Exit để tìm cách đi vào trạm xăng gần đó thay lại cái quạt nước vì đá đã đông cứng không quay được nữa . Lần mò, cẩn thận để không đi lạc xuống rãnh, thế mà lúc tìm đường trở ra thì xe lại vào vũng tuyết ngập cả bánh xe phía trước, mọi người tìm cách đẩy nhưng không thể nào xê dịch . Tuyết rơi phủ trên tóc, trên áo, tuyết mù trời, mười ngón tay nhức buốt vì vội vàng quên cả bao tay ở nhà . Tuyệt vọng, lo âu vì nếu không di chuyển ra khỏi cái hố tuyết thì phải làm sao để về trong khi đường đi khó khăn, quá khó khăn với những chiếc xe nằm chết dọc đường ngổn ngang, các xe đang xếp hàng dài tìm cách ra highway . Trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại có sự mầu nhiệm của những tấm lòng tử tế, những tấm lòng như khăn đắp ủ lạnh mùa đông giá rét . Chính tấm lòng tử tế của 2 người xa lạ đã đưa chiếc xe ra khỏi vũng lầy của tuyết trắng mà tưởng như không sao xê dịch được ...

Người ta nói con đường mù sương, nhưng hôm ấy phải nói là con đường mù tuyết, bởi tuyết trắng xóa không gian, trắng không thấy đèn đường, không thấy những bảng Stop, không thấy cả những xe phía trước cho đến khi xe đến gần ... muốn sang lane lại phải nhoài người ra khỏi cửa sổ đưa cánh tay ra để xin nhường đường cho dù đèn hiệu có nhấp nháy đi chăng nữa . Những con đường nhỏ an toàn và dễ di chuyển hơn các highways vì tuyết rơi quá nhiều quá nhanh, đường trơn trượt nên bộ giao thông không đủ thời gian và không thể trải cát hay muối vì thế xe cộ cứ thế mà ngổn ngang, cứ thế mà trườn mình trên đường đi .

- Mẹ, mẹ đang ở đâu? Đã đến chỗ nào rồi ?
Thỉnh thoảng điện thoại lại reo, bên kia đầu giây lại lo lắng hỏi đến đâu và đến đâu ? Con đường từ nhà đến nhà thằng con thường thường đi khoảng 30' thể mà hôm ấy đã phải mất gần 3 tiếng mới về đến nơi, đến nơi tuyết trước được dồn thành đống cao như núi bởi những cơn gió tạo nên vì thế xe không thể nào cho vào sân được, đường trơn nên xe lại quay đầu năm ngang giữa đường... Chung quanh nhà ở những góc cạnh tùy theo cơn gió thổi đã tạo thành những đống tuyết cao như núi với những cạnh sườn lượn là trông thật đep, trông như những cù cát ở Nha Trang, những cù cát chỉ thấy trong hình ảnh mà chưa có dịp đặt chân đến .

- Làm sao mẹ đi lễ đây?
- Mẹ, tuyết rơi, đường đông đá như vậy làm sao mà đi? Mẹ có thấy các nhà thờ hủy bỏ những nghi thức Giáng Sinh đêm nay trên TV mà họ thông báo không ? Cho dù có Thánh Lễ cũng không ai đi được ...

Qua một ngày hôm sau, tuyết không còn rơi nhưng đường đóng băng trơn trượt, thằng con lại ...
- Mẹ, đường vẫn nguy hiểm không đi được đâu, nếu mẹ muốn con chở mẹ đi nhưng mẹ check lại xem coi có Thánh Lễ không đã? Vả lại highways đóng các xa lộ thì làm sao mà đi?

Thằng con nói cũng có lý nhưng mà sao trong lòng vẫn không yên tí nào . Ngày xưa tuy có ham chơi bỏ lễ nửa đêm nhưng chẳng bao giờ bỏ lễ Giáng Sinh cả . Năm nay, tuy tại vì thời tiết khắc nghiệt khác thường nhưng sao thấy lòng không bình an...

Thế là phải ở nhà thằng con đúng 2 ngày mới được về, con đường trở về tuyết vẫn đầy 2 bên đường, có những highway chỉ còn 1 lane và mọi người phải từ tốn không dám chạy nhanh, có những nơi tuyết chất cao như núi 2 bên đường . Về đến nhà thấy tuyết lên đến gần nửa trước cửa garage và phải lội tuyết đi vào nhà, cửa sau, của trước không tài nào mở được bởi tuyết như mộit bức tường cao đông đá và cái máy sưởi trong nhà chạy liên hồi như không ngưng nghỉ .

Đó là cơn bão tuyết độc nhất vô nhị từ khi đặt chân đến bên này, đây là một cơn bão tuyết có kể từ nhiều năm nay . Thời tiết đã biến đổi kỳ lạ sương mù rơi nhiêu hơn mọi năm, sương rơi ướt mặt đất . Đêm qua, sương phủ dầy đặc đến nỗi tầm nhìn bị che khuất, đến nỗi trên highway các xe cảnh sát đã phải mở đèn để báo hiệu . Sáng nay như những ngày vừa qua, sương phủ mờ đường đi, con đường trước mặt đưa đến Thánh đường như che kín không thấy cả đèn xanh đèn đỏ, không thấy những chiêc xe ngược chiều cho dù xe nào cũng phải bật đèn để ra hiệu cho những chiếc xe phía trước, phía sau, con đường mù mịt không thấy gì cho đến khi xe đến gần, tốc độ xe chỉ là 35 hoặc 40 miles trên xa lộ, có khi phải lái xe thật chậm để nhìn rõ tầm nhìn trước mặt . Lái xe đi giữa một vùng dầy đặc sương mù mà có cảm tưởng như đang đi lạc, đi giữa vùng sa mạc lạnh giá tuyết rơi trong film Dr. Jivago, không gian một màu trắng ảm đạm mù sương bao bọc, chỉ khác là không có những tiếng tru của những con chó sói đói ăn ...

Trước ngày tuyết rơi nhiều cũng có những sáng mù sương nhưng không đến nỗi dầy đạc sương mù như sáng nay, không biết khí hậu của những ngày sắp tới sẽ như thế nào ? Nhưng cho dù sương mù có bao phủ dầy đặc đi chăng nữa nhưng khí hâu đã ấm hơn những ngày đã qua ...


Nguyễn Thị Tê Hát
(1/17/2010)

No comments:

Post a Comment