Wednesday, January 20, 2010

Khi Trái Đất Chuyển Mình


Khi trái đất chuyển mình tất cả đều chấn động bởi sự kinh hoàng tiếp diễn sau đó, nhà cửa, đường xá rạn nứt, khói bụi mù mịt, những đống gạch chất cao bởi sự sụp đổ của những cao ốc, khách sạn, nhà cửa, nhà thờ, chùa chiền, thánh địa, chung cư, cho đến cả dinh Tổng Thống cũng không còn là nơi an toàn trú ngụ qua đêm. Phút chốc biến thành một Quốc Gia không còn một chính phủ, binh lính . Vị Tổng Thống đứng đầu một quốc gia lang thang với những bước chân phờ phạc mệt mỏi, mặt mũi lem lấm bụi đât:
- Ông có biết là ông sẽ đi về đâu đêm nay không?
- Không, tôi không biết tôi sẽ đi về đâu đêm nay, có lẽ tôi phải tim một cái ghế nào đó để nằm nghỉ qua đêm, nhưng điều đó không quan trọng lúc này . Lúc này là lúc tôi đang muốn đi tìm cứu những người có thể sống sót ...

Nghe mà xót xa ngậm ngùi, nghe mà thấy nhói trong tim, tất cả quyền hành rộng lớn trong tay, bỗng dưng không còn gì, không có cả một cái ghế bố nghỉ lưng qua đêm . Cuộc động đất to lớn đã hủy hoại một Port-au Prince đẹp đẽ, nơi mà các du khách luôn tìm đến, bây giờ chỉ còn là một đống gạch vụn hoang tàn .

Những thây người ngổn ngang với đủ thế nằm trên đường phố, những người dân đang gào khóc đào bới để tìm người thân, những phóng viên của các đài truyền hình, truyền thanh, báo chí chạy xuôi chạy ngược tường trình những thảm cảnh đã và đang xảy ra trên phần đất của người dân Haiti nghèo nàn, bất hạnh . Những em bé mồ côi không biết khóc ngơ ngác ngồi nhìn trên những tấm nệm để ngoài đường hay nằm lăn trên nệm, ăn uống ngủ qua đêm. Có tiếng khóc của một em bé dưới đống gạch mà người ta vừa đưa lên, em bé gái 18 tháng tuổi ngơ ngác nhìn mọi người, em bé vừa mô côi cả cha lẫn mẹ, những cảnh tang thương không kể xiết, một bé gái 11, 12 tuổi vừa lôi ra khỏi đống gạch vụn đã không kịp cứu chữa trên đường đến bịnh viện và câu nói sau cùng trước khi buông xuôi ..."Mẹ, mẹ con không muốn chết ..." nghe mà nghẹn trong tim, nghe mà nước mắt rưng rưng. Không một người mẹ nào muốn con ra đi, khi cả một đường dài đang chờ con bước tới, bà me vật vã khóc thương ... Hình ảnh người cha trước ông kính đang run run nghẹn ngào van xin chính phủ, van xin mọi người hãy đi cứu con ông đang nằm dưới đống gạch mà hy vọng con mình còn sống sót ...

Bên cạnh những thương tâm đó, những xác người nằm rải rác hoặc xếp hàng với đủ loại vải mầu phủ lên trông như một đống rác bị phế thải . Những xác người đó có khác gì những đống rác bị phế thải khi gia đình không phương tiện hoặc không có khả năng chôn cất, hay những xác người không còn ai sống sót để nhận diện? Những em bé đi ngang sợ hãi quýnh quáng bám lấy tay mẹ tránh nhìn những thây người nằm chết khô cứng trên đường phố, bên những đống gạch vụn.

Bên cạnh những con người nhỏ nhen ích kỷ, ganh tị, đua chen, những con người có trái tim lạnh thì ngược lại có những người có trái tim rất lớn, lớn hơn cả cuộc đời họ, họ đã từ bỏ cuộc sống tiện nghi, vật chất, xa hoa, con đường danh vọng học hành để tự mình tìm đến những nơi khốn khó, họ đã đưa bàn tay ra để cứu vớt những người khổ đau, nghèo đói bệnh tật ở Haiti, họ đã trải tấm lòng họ ra để ấp ủ các em bé mồ côi, và đã có những người không may mắn đã phải chôn vùi mạng sống dưới đống gạch theo sự chuyển mình quá mạnh đến vô tình của trái đất .

Những thảm cảnh đó đã dấy động sự thương tâm của cả thế giới và hình như trong phút chốc, người ta đã quên đi những trận đánh bom cảm tử gây nên máu đổ thịt rơi, những cảnh chết chóc hoang tàn, những người lính vừa ngã xuống ở các trận chiến Trung Đông ... nhưng liệu người dân Việt Nam của tôi có quên đi những thảm cảnh vừa xảy ra tại Đồng Chiêm mà những giáo dân tại đó đang khổ đau với thương tích đầy mình để cố giữ lấy Cây Thánh Giá, Cây Thánh Giá tượng trưng cho đức tin đã bị bị đạp đổ, một cây Thánh Giá đứng giữa trời không với nhiều năm tháng đi qua. Một Cây Thánh Giá vừa được thay thế bằng Cây Thánh Giá tre mà họ tin tưởng rằng Cây Thánh Giá bằng Tre với sự mềm mại dẻo dai có thể chịu đựng được sự giông tố bão táp của những cơn gió nghịch.


Nguyễn Thị Tê hát

No comments:

Post a Comment