Monday, June 29, 2009

Đời Không Như Là Mơ!



Đời không còn là mơ, bởi cuộc sống hiện tại quá phũ phàng, quá kinh hãi. Trái địa cầu càng ngày càng nóng. Những nơi băng đá đang từ từ tan loãng. Những cơn gió lốc càng ngày càng xoáy mạnh. Chiến tranh khủng bố càng ngày càng leo thang. Các nước đang dọa dẫm nhau với võ khí nguyên tử. Hàng ngàn người tranh đấu cho lẽ sống, cho quyền tự do đang đứng trước họng súng của kẻ bạo tàn. Các bịnh tật quái lạ đang hoành hành trên thế giới. Những đòi hỏi chấp nhận hôn nhân, bảo hiểm sức khoẻ của những kẻ đồng tình luyến ái đang kêu gào đảo ngược luân thường đạo lý. Cảnh những người đồng tính ôm ấp nhau thấy ghê rợn trên màn ảnh. Những sa đọa đồi trụy không những ở đất nước này mà còn ở khắp mọi nơi, ở cả nơi quê hương mà mọi người đang mong ngóng được trở về sống trong an bình tự do. Những con người bịnh hoạn hiếp dâm các trẻ em 4, 5 tuổi rồi chặt ra từ khúc... Những người chồng giết vợ, giết con, giết với bào thai đang tượng hình... Cha mẹ giết con, con cái giết cha mẹ... khủng khiếp quá. Những người đàn ông lừa dối vợ, phản bội tình nghĩa vợ chồng... không cứ phải là những người bình dân mà cả những người đang có danh phận địa vị cao trong xã hội... Thế giới này đang đi về đâu? đang đi vào sự hủy diệt?... Lương tâm loài người đã bị địa cầu hâm nóng thiêu rụi rồi sao???

Hình như tim tôi đau, đau lắm bởi mắt tôi đang long lanh và cổ tôi nghèn nghẹn...


Nguyễn Thị Tê Hát

Thursday, June 18, 2009

Đêm Buồn!...


Sáng nay mưa nhạt nhoà
Trên phố vắng người qua
Chợt thấy ai lẻ bóng
Lòng buồn bỗng xót xa

Người hình như cũng có
Một nỗi buồn giống tôi
Đứng thẫn thờ một góc
Âm thầm nhìn mưa rơi

Nỗi buồn tôi trốn tránh
Trong ngõ ngách cuộc đời
Đêm từng đêm day dứt
Giằng xé mãi không thôi

Trời mùa đông lạnh căm
Gió rít thổi từng cơn
Bên ngoài như tuyết giá
Phủ cây buồn trơ xương

Đêm về trong hoang vắng
Như giọt sầu riêng ta
Rượu đầy ly rồi cạn
Buồn ơi sao thiết tha

Bàn ghế ngả nghiêng quay
Cả phòng trống lung lay
Ô kìa! sao tôi khóc ?
Rượu nồng vẫn chưa say!...


Nguyễn thị Tê Hát

Tuesday, June 9, 2009

Đêm Hoang Tịch!


Ngồi chết lặng hằng giờ trong cô lẻ,
Nghe linh hồn gào khóc dưới mộ sâu.
Đời nghĩa gì những tiếng thở dài lâu,
Trong trống vắng, nghe hồn như bỏ ngỏ.

Đêm khuya lặng nhìn trần nhà bỡ ngỡ,
Âm thanh nào như chìm đắm cơn đau?
Mộng mơ giờ trốn kín mãi nơi nao?
Trong hốc hẻm tìm hoài sao không gặp?

Mai tôi chết với linh hồn đơn độc,
Từ giã nơi này đi đến nơi kia,
Cuộc đời này chỉ là gió với mây,
Sẽ chôn hết, theo tôi về bên ấy.

Kiếp phù du, sao cứ hoài rong ruổi?
Kiếp con tằm, sao cứ nợ nần nhau?
Kiếp thương đau, sao vẫn mãi thương đau?
Kiếp băng giá, muôn đời hoài băng giá.

Mai tôi chết là quên đi tất cả,
Không còn buồn, không còn khổ, còn đau.
Không thẫn thờ trong đêm tối qua mau,
Không úp mặt khóc riêng mình lặng lẽ.

Mai tôi chết, là xong một kiếp khổ,
Nắm bụi mờ xin trả lại trần gian,
Cắn ngón tay, nước mắt lại chứa chan,
Mai tôi chết!... không ai buồn tất cả...


Nguyễn Thị Tê Hát

Saturday, June 6, 2009

Một Nửa Cho Anh!


Mai tôi chết, sẽ chia anh một nửa
Một gia tài đầy ngất thương đau
Một gia tài vỡ vụn tình nhau
Một khốn khổ cả đời tôi gánh chịu

Mai tôi chết, mình chia nhau một nửa
Của những gì tê tái anh tặng trao
Của những gì khi tình mãi lao đao
Của cay đắng một đời anh chối bỏ

Mai tôi chết, tình tôi giờ bỏ ngỏ
Không còn là ảo ảnh của hôm qua
Không còn là trách cứ mối tình hoa
Tình trong trắng để rồi tình tan vỡ

Mai tôi chết, tất cả thành lở dở
Sao vẫn còn ướt má khóc đêm nay
Mai mốt này rồi nhắm mắt xuôi tay
Tôi sẽ gởi tình anh về một nửa

Mai tôi chết, di chúc này gởi trả
Có quan tòa làm chứng hộ giùm tôi
Trả về anh những giọt lệ đầy vơi
Những tiếng khóc âm thầm trong đêm tối

Trả về anh những ngày xưa dấu ái
Những ân tình ngày đó đã lên ngôi
Trả về anh vị ngọt đắng đầu môi
Trả tất cả... để lòng tôi thanh thản

Mai tôi chết, anh nhớ cầm một nửa
Để hiểu thế nào hai tiếng thương đau
Để hiểu thế nào tình nghĩa phụ nhau
Để hiểu rõ thế nào tình khốn khổ...

Mai tôi chết, xin anh cầm một nửa!


Nguyễn Thị Tê Hát

Mai Tôi Chết!...


Mai tôi chết, có ai buồn ai khóc?
Ai là người vun vén mối tình si?
Ai nhang đèn hương khói kẻ ra đi?
Ai nhỏ lệ thương thầm người bạc phước?

Mai tôi chết, có ai buồn ai khóc?
Ai thẫn thờ cầm di ảnh đi sau?
Ai áo tang che kín hồn thương đau?
Ai nức nở khóc người đi vội vã?

Mai tôi chết, có ai buồn ai khóc?
Ai là người kể lể chuyện ngày xưa?
Ai là người gói kín một tình thơ?
Ném xuống mộ cùng hoa hồng màu đỏ?

Mai tôi chết, trời có làm nghiêng ngả?
Gió có về thổi lộng lá trên cao?
Mưa có về nhỏ lệ khóc cho nhau?
Có ve vuốt mộ người nằm đơn lẻ?

Mai tôi chết, ai cầu kinh thương khổ?
Cho linh hồn siêu thoát cõi trần ai,
Cho cô đơn thôi liệm kín hình hài,
Cho tôi mãi không còn là tôi nữa.

Mai tôi chết, có ai buồn lần lựa?
Ai chong đèn thổn thức tiếng yêu em?
Ai băn khoăn mất ngủ từng đêm đen?
Ai tiếc nuối? Ai gào than? Ai khóc?

Đêm nay đây, sao thấy lòng buốt giá
Đắng cay nhiều như cứ ngỡ mình đi...
Cắn chặt môi, lệ thấm ướt bờ mi
Mai tôi chết!... Không ai buồn đâu nhỉ?


Nguyễn Thị Tê Hát

Friday, June 5, 2009

Đắng Như Trái Khổ Qua!



- Ủa, thế cô là tác giả bài viết "Như Trái Khổ Qua" hả? Vậy mà bấy lâu nay chúng tôi đọc thơ, văn hoài mà không biết, thật không ngờ...

Đỏ mặt mỉm cười không nói cho dù muốn lên tiếng hỏi lại:
- "Không ngờ có nghĩa là sao? Có nghĩa văn chương và người viết quá đối ngược nhau? Thế không phải người ta vẫn thường nói văn là người hay sao?..."

Cô bạn ngồi sau bàn làm việc thấy vậy vừa cười vừa nói:
- Trời ơi, chỉ có ông là nguời không biết đó thôi...

Một người khác trong phòng lên tiếng như đùa ghẹo:
- Thật đúng là nhà văn có khác, thật khéo tưởng tượng, chuyện thế mà cũng ví "Như Trái Khổ Qua"...

- Ấy chết, xin ông đừng nói vậy, ông nói vậy người ta kiện tôi chết.

- Ai kiện? Tại sao?

- Tại vì tôi không phải là nhà văn.

- Thế người ta phải gọi cô là gì?

- Chẳng là gì cả, tôi chỉ là người ngồi kéo những con chữ lại với nhau thành một bài viết, là người ngồi ghép những mảnh vụn thành một bức tranh như ông đã thấy và đã đọc.

- Vậy à? Nhưng mà này, trái Khổ Qua tuy lúc đầu ăn thấy đăng đắng, nhưng sau nhiều lần ăn vào sẽ thấy ngòn ngọt phải không? Ăn hoài đến nỗi không ăn sẽ thấy nhơ nhớ...

- Dạ không, trái khổ qua này đắng lắm ạ, đắng không thể ăn nổi...

Nghe câu trả lời, người ngồi sau bàn giấy bật cười. Người đàn ông vẫn không buông tha cố tình làm khó...
- Nhưng cô không thấy là người ta vẫn mê những vị cay, chua, chát, mặn, đắng hay sao?

- Dạ thưa vâng, nhưng mà riêng trái khổ qua này thì thật sự đắng lắm ạ, đắng đến không thể nuốt được...

Thánh lễ vừa xong, bất chợt bắt gặp đôi mắt ai đang nhìn, vội vàng bước nhanh về chiếc xe đang đậu ở cuối parking...


Nguyễn Thị Tê Hát