Tuesday, June 9, 2009

Đêm Hoang Tịch!


Ngồi chết lặng hằng giờ trong cô lẻ,
Nghe linh hồn gào khóc dưới mộ sâu.
Đời nghĩa gì những tiếng thở dài lâu,
Trong trống vắng, nghe hồn như bỏ ngỏ.

Đêm khuya lặng nhìn trần nhà bỡ ngỡ,
Âm thanh nào như chìm đắm cơn đau?
Mộng mơ giờ trốn kín mãi nơi nao?
Trong hốc hẻm tìm hoài sao không gặp?

Mai tôi chết với linh hồn đơn độc,
Từ giã nơi này đi đến nơi kia,
Cuộc đời này chỉ là gió với mây,
Sẽ chôn hết, theo tôi về bên ấy.

Kiếp phù du, sao cứ hoài rong ruổi?
Kiếp con tằm, sao cứ nợ nần nhau?
Kiếp thương đau, sao vẫn mãi thương đau?
Kiếp băng giá, muôn đời hoài băng giá.

Mai tôi chết là quên đi tất cả,
Không còn buồn, không còn khổ, còn đau.
Không thẫn thờ trong đêm tối qua mau,
Không úp mặt khóc riêng mình lặng lẽ.

Mai tôi chết, là xong một kiếp khổ,
Nắm bụi mờ xin trả lại trần gian,
Cắn ngón tay, nước mắt lại chứa chan,
Mai tôi chết!... không ai buồn tất cả...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment