Thursday, May 28, 2009

Ướt Mi!...



Sáng nay thức dậy trễ
Hối hả trên đường đi
Con đường dài mưa nhỏ
Hiu hắt buồn dâng mi

Ngồi một mình phòng vắng
Mở hộp thư ra xem
Kìa thư ai rất lạ?
Hình như là... không quen!

Lòng phân vân, khó nghĩ
Địa chỉ thật xa xăm
Hay là ai lầm lẫn?
Gởi đến người cùng tên?

Lời thư đầy tha thiết
cẩn thận ý chân tình
Làm mi gầy thoáng ướt
Thổn thức buồn con tim...


Nguyễn Thị Tê Hát

Gió!


Đêm qua gió khủng khiếp, gió rít lên từng hồi nghe rờn rợn, nghe vắng vẻ, nghe đêm hoang vắng. Tiếng gió vi vu như nhắc nhở đến những cơn bão tuyết trong film Dr. Zivago. Gió đêm nay khác hẳn những cơn gió đã qua, gió không giống những con gió lốc... Gió làm người ta liên tưởng sắp đến ngày tận cùng. Âm thanh của gió nghe không giống những cơn gió đã đi ngang. Gió thổi phần phật cây thông như cây liễu bên kia hàng rào của phía sau nhà cứ ngả nghiêng hết bên này sang bên kia... Gió đem theo mưa, những hạt mưa tuy không nặng hạt nhưng bị gió dập vùi vào mặt kiếng đem theo chút lành lạnh đi về trong đêm...

Gió làm giật mình, gió đánh thức nỗi buồn trong đêm vắng, gió làm đêm mất ngủ... chợt nhớ đến cây bông sứ đặt trước nhà đang trổ đầy nụ trên cành, lo lắng không biết có còn hay đã đổ gẩy theo cơn gió... Chạy vội ra phòng khách đứng nhìn qua cửa kiếng... may quá, cây bông sứ vẫn còn nguyên, vẫn có đó, vẫn không xê dịch. Cây bông sứ, cây bông kỷ niệm của những năm trước được mang về từ nơi xa... cây bông sứ vẫn còn như nỗi buồn cứ còn đó trong tim, vẫn trĩu nặng trên vai như không hề vơi nhẹ....

Phải chi cơn gió đêm qua thổi tốc nỗi buồn cố hữu bay đến một nơi nào đó thật là xa cho nỗi buồn không tìm thấy đường về hay lạc mất đường về thì hay biết mấy!...

Bên ngoài tối nay cũng lại đang có gió, gió thổi bay màn cửa, gió lành lạnh đi về giữa một tối đang vào hạ, của những ngày cuối tháng 5...


Nguyễn Thị Tê Hát

You Are My Sunshine



You are my sunshine
My only sunshine
You make me happy...

Đêm nay nghe lại bản nhạc này mẹ nhớ đến con thật nhiều, nhớ đến trĩu lòng... con, thằng bé của riêng mẹ, thằng bé mãi mãi không lớn trong mẹ, mãi mãi là giọt nắng chiếu vào cuộc đời mẹ...

Khi vừa có con, con cho mẹ không khí mới, một bầu trời mới, và tất cả bắt đầu như khi mẹ bước chân xuống con đò nhỏ đưa ra khơi, con đò đưa mẹ ra biển lớn, nơi có con tàu định mạng đang nằm chờ đợi để đưa mẹ đến một chân trời mới, một chân trời là thiên đàng của nhiều người ước mơ, của những người đã bất hạnh vùi thân nơi lòng biển. Nhưng cũng chính nơi này đã làm mẹ phân vân khắc khoải về sự lựa chọn của mình, đôi lúc mẹ không biết có phải mẹ là một trong những người may mắn hay là một trong những người bất hạnh đã sanh con nơi đất khách quê người để con lớn lên nơi này, không tiếp nhận được những ngôn ngữ quê hương, những tình tự dân tộc như những đứa trẻ lớn lên ngay tại lòng quê hương mình...

Khi con ngủ, mẹ hát ru con bằng những lời ca dao ngọt ngào, con lại cứ trố mắt nhìn mẹ cười không ngủ, mẹ phải dỗ giấc ngủ ngoan của con bằng tiếng hát của Anne Murray cho con nghe, tiếng hát của Anne Murray nuôi con lớn theo thời gian, khi con bập bẹ, khi con biết nói, con với mẹ lại cũng hát cho nhau....You are my sunshine, my only sunshine, You make me happy... và khi con nói sõi, con lại hát ru mẹ cũng là... You are my sunshine, my only sunshine, You make me happy... chỉ có từng đó câu, cứ hát đi hát lại cả mẹ và con...

Con yêu, bây giờ con không còn bé, con đã trưởng thành, có lúc nào con nghe lại bản nhạc này không? bản nhạc này có làm con nhớ mẹ? bản nhạc này con có bao giờ muốn hát lại cho mẹ nghe với đôi bàn tay bé nhỏ ngày xưa cứ xoa xoa lên tóc mẹ nữa không?.... Cho dù con còn nhớ hay không, con vẫn mãi là...

You are my sunshine
My only sunshine
You make me happy
When skies are gray
You'll never know, dear
How much I love you
Please don't take my sunshine away.
cho dù có những đêm...


The other night dear
As I lay sleeping
I dreamed I held you in my arms
When I awoke, dear
I was mistaken
So I hung my head and cried.
...............
................................


Nguyễn Thị Tê Hát

Thursday, May 21, 2009

Em Tôi!


Em tôi mọi người đều khen là đẹp trai, đôi mắt to với hàng mi cong trên khuôn mặt hay mắc cỡ, hay đỏ mặt đến nỗi mỗi lần khách ba mẹ đến nhà sau khi chào xong là chạy trốn vào trong. Bạn tôi đến hỏi có tôi ở nhà hay không? Hắn chỉ trả lời có hay không rồi biến mất, muốn hỏi thêm câu nào cũng đành chịu.

Ngày tháng đi qua, em tôi lớn lên theo thời gian, cái mắc cỡ, cái đỏ mặt không còn nữa, em tôi trở thành một thanh niên hoạt bát với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng với khuôn mặt đó, nụ cười đó đã lôi cuốn nhiều cô gái cùng tuổi để rồi chúng tôi được dịp lén đọc những lá thư yêu, những lá thư ghen, những giận hờn, những oán trách. Không những thế mà bạn của tôi cũng ngẩn ngơ mỗi lần nhìn em tôi trên màn ảnh nhỏ. Em tôi dáng cao, đàn hát hay, khéo nói. Chị em chúng tôi một nửa giống ba nên đam mê văn nghệ, trong khi nửa kia còn lại giống mẹ chỉ biết thưởng thức, không như một nửa giống ba của chị em chúng tôi.

Những ngày cuối tuần, dưới bếp mẹ bận rộn với tiếng thớt, tiếng nồi niêu xoong chảo bao nhiêu thì trên phòng khách chị em chúng tôi đàn ca vui hát nhộn nhịp bấy nhiêu của những sáng tươi hồng như Beautiful Sunday, The Magic woman, I Will Follow You, Đốt Lá Trên Sân hay Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ... tôi có đến 4 em trai cao lớn trong nhà và các cậu quý tử của bố mẹ đã vô tình đuổi đi những cây si của tôi... "anh đi ngang nhà em mấy lần nhưng không dám vào vì ngại mấy ông anh của em ..."

Khi em tôi đậu tú tài, ba mẹ thưởng cho em đi du lịch từ Sài Gòn ra Huế, mua một chiếc xe dzeep làm quà để sau đó cứ phải nghe ba phàn nàn mỗi chiều sau khi đi làm về rằng mấy ông bạn làm cùng đơn vị với ba mách bảo, thằng con lái xe nhanh trong thành phố, đã vậy tay không để trên tay lái, trên xe chở toàn là con gái cười nói ầm ĩ... Sau đó em làm xướng ngôn viên cho đài truyền hình của thành phố chúng tôi ở, mọi người thích nhìn em tôi trên màn ảnh, họ ngóng chờ giờ em đọc tin tức, bình luận. Bạn tôi cứ đùa kêu lên: "sao mày không bảo em mày cười với tao một cái..." Cái đào hoa của em tôi giờ này vẫn còn làm cho người bên cạnh phải bực mình khó chịu.

Cuộc đời không như ý, sau khi lịch sử đổi thay, cuốc sống của mọi người bị đảo lộn, em tôi trở thành hiệu trưởng của một trường tiểu học ở Giang Điền với cuộc sống bình dị yên lành của vùng đất mới khai quang. Sau ngày tôi đi, em tôi lập gia đình với cô bạn học ngày xưa, cô bé hàng xóm cũng là em của bạn học tôi. Hai đứa lớn lên trước đôi mắt của gia đình hai bên, cuộc sống của em tôi thăng trầm mà tôi không thể ngờ được trong thời gian bao cấp. Những lá thư viết sang không hề than trách cho đến khi tôi trở về...

Cô em dâu tôi kể những khó khăn mà vợ chồng em tôi gặp phải... "anh ôm thùng kem đi bán, băng qua đường bị xe đụng, thùng kem đổ tung ra.... về nhà hai vợ chồng ôm nhau khóc... 2 vợ chồng mở tiệm cho thuê bàn ghế chén bát, sau những đám cưới phải xắp xếp bàn ghế, rửa chén bát cho đến sáng để hôm sau còn kịp giao cho đám khác. Mở tiệm cafe, tụi nó ngồi vừa uống vừa phá, đổ cả bình đường vào ly, ngồi hoài không chịu về cho dù đã quá giờ đóng cửa... " nghe em dâu tôi kể mà nước mắt tôi đầm đìa, lòng tôi đau như cắt , tôi không thể ngờ cuộc sống của em tôi lại trải qua những thời kỳ đen tối như vậy? Trong khi đó tôi cứ tưởng gia đình tôi vẫn sung túc, cuộc sống của gia đình em tôi ấm no nên bao nhiêu tiền bạc đều gởi về cho gia đình chồng, vì nghĩ họ cần sự giúp đỡ hơn gia đình tôi mà qua những lá thư than vãn xin xỏ mà chúng tôi nhận được. Tôi đâu có ngờ sự vô tình của tôi đã đưa các em tôi đến bên bờ khốn khổ nghèo túng? Càng nghe kể tôi càng cảm thấy có lỗi với gia đình, với em tôi... Em tôi là người đàn ông có trách nhiệm, không một lời than van, xin xỏ để gánh chịu những khốn khó cùng cực cùng với những người dân lúc ấy trong thời buổi đen tối nhất của thời cuộc.

Khi tôi dắt 2 con về Việt Nam lần đầu tiên sau những năm rời xa quê hương. Tôi về dự lễ giỗ một năm của vợ chồng em trai tôi, cậu em trai thứ tư trong gia đình, em tôi ngày ấy yêu nồng nàn, yêu đắm say nên đã từ bỏ tất cả, từ bỏ Canada, từ bỏ cuộc sống mà những người ở Việt Nam lúc ấy đang thèm khát để đi tìm tình yêu của chính mình. Sau đó một tai nạn thảm khốc đã đem đi sinh mạng của vợ chồng em tôi và để lại một bé gái 2 tuổi... Tôi đưa hai con trở về nơi tôi đã bỏ đi nhiều năm với cõi lòng tan nát, khổ đau. Khi em đưa tôi đến Thánh Đường ở Gò Vấp nơi cất giữ hài cốt... nhìn 2 cái hộp đặt trong tủ kiếng nằm kế cận bên nhau với hình ảnh của vợ chồng em trai tôi trông quá trẻ với nụ cười tươi làm lòng tôi đau ngút ngàn, em tôi đến ôm chị vỗ về. Cái ấm ấp trong vòng tay em tôi làm tôi muốn òa khóc.

Thời gian tôi về lúc ấy, cuộc sống của gia đình em tôi đã ổn định, có căn nhà khang trang ở đường Lê quang Định, có tiệm cho thuê video rất khấm khá làm ăn nên, có lúc phải thuê 3, 4 người phụ việc, tôi mừng vì cuộc sống của vợ chồng em tôi khởi sắc nhưng cũng có lúc sóng to gió lớn trong hạnh phúc của em tôi suýt nữa đổ vỡ... "chị xem, em đứng ngay bên cạnh anh ấy mà tụi nó cứ bám theo, làm như không có mình vậy, sáng nào cũng đến, chiều nào cũng có mặt mà anh ấy lại chẳng đuổi đi đã vậy còn cười nói với nó...". Các cô trong tiệm làm tóc, làm móng tay gần nhà mà em đã đưa tôi đến, các cô vừa trông thấy đã tươi cười đon đả..."cô mới về hả? cô giống chú ghê, chú đẹp trai giống Nguyễn Ngọc Ngạn..." tôi cười nhủ thầm "Nguyễn Ngọc Ngạn mà đẹp gì? em tôi phải khác hơn chứ..."

Em tôi có uy quyền của một người đàn ông đến tôi là chị mà cũng phải e dè, đôi khi cái uy quyền đó làm tôi bực mình, tự ái đến muốn khóc vì có cảm tưởng hắn lấn át tôi, hắn cho hắn cái quyền được canh chừng, bảo vệ tôi và dĩ nhiên tôi cũng phải cẩn thận e dè hơn trong cuộc sống của riêng mình vì tôi muốn tôi vẫn mãi là một người chị đúng nghĩa trong lòng em tôi.

Ngày tôi trở lại nơi này, tôi đã để lại một số tiền cho em tôi qua ông bố vợ nhờ ông đưa lại cho em sau khi tôi đã đi, vì tôi biết chắc nếu đưa tận tay em sẽ không bao giờ nhận. Số tiền nào đi nữa cũng không đủ bồi đắp những thiếu xót vô tình của tôi trong thời kỳ đen tối đã qua mà gia đình em tôi đã gặp phải...

Năm ngoái tôi lại trở về thăm quê hương sau 12 năm kể từ lần giỗ vợ chồng em trai thứ 4 của tôi. Lần này tôi trở về có người bên cạnh đi theo, có chồng bên cạnh mà em tôi vẫn cứ phải lo lắng, canh chừng. Đi đâu em cũng gọi, em gọi nhiều lần, không bắt phone, để rồi khi liên lạc được tôi phải nghe những lời cằn nhằn..."có mỗi cái cell phone mà chị cũng không chịu bắt, chị có biết là người ta lo không?..." Ra Quy Nhơn thăm bạn bè, em gọi bạn em lo nơi ăn chốn ở. Đưa đi những quán ăn ngon, thăm lại những nơi mà em nghĩ tôi muốn được đặt chân đến, những nơi kỷ niệm đong đầy của tôi. Chúng tôi đến Quy Nhơn vào một sáng thật sớm đã thấy bạn của em tôi đứng đợi trước khách sạn từ bao giờ làm chúng tôi vô cùng ái ngại... Em tôi đấy, không những là một người bạn tốt, một người chồng quán xuyến mọi công việc làm ăn, một người anh, người em biết thương yêu bảo bọc chị, bảo bọc em và là một người cha quá chu toàn đối với con cái, một người cha nhìn vào tôi thèm được có cho các con tôi..."

Tiếng bạn tôi ở Việt Nam đều đều bên kia đầu giây kể về cuộc sống của bạn... của gia đình em tôi...

- Mày biết không? bên này bây giờ cái gì cũng đắt đỏ. 100 đô chẳng bao nhiêu, 2 tuần nay nhà tao không một tý thịt, đi chợ mua rau không đã hết 50 ngàn. Con cái giúp đỡ nhưng kinh tế xuống dốc nên cũng lo lắm. Nhà tao nhìn vào mọi người thấy đồ sộ như vila nhưng ai biết được là mấy mẹ con tao lo từng bữa một. Tao bị bịnh áp huyết cao phải uống thuốc mỗi ngày cứ phải mua tí gạo nếp nấu để dành ăn mỗi sáng cho khỏi xót ruột. Tiệm internet của thằng em mày dạo này ế ẩm phải đóng cửa, lúc trước cho người ta thuê phía trước để bán Cháo Dinh Dưỡng cho các em bé, bây giờ họ trả lại không thuê nữa vì nhà nước làm đường bụi bặm. Nhân cơ hội nhà nước sửa đường, hai bên nhà họ có tiền xây lên cao trông khang trang, còn 2 vợ chồng nó đâu có tiền nên chỉ xây sơ sài lên cho có để sau này cho thuê phía dưới. Mày biết hồi trước sáng nào nó cũng đi quán uống cafe, bây giờ bảo vợ mua về nhà pha, không dám uống bia, uống rượu, không ăn sáng. Ngày trước chê cơm nhà, đi ăn tiệm, bây giờ sáng cũng nhịn đói không ăn, chỉ chờ vợ nấu cơm ăn thôi... ". Nghe bạn nói nước mắt tôi tuôn,. cổ tôi nghẹn, tôi muốn bảo bạn im đi, tôi nghe đủ rồi, nhưng tôi không nói được, tiếng bạn vẫn đều đều. Tôi thương em tôi, tôi đau vì sự tiết kiệm quá đáng của em tôi, vậy mà gia đình ở Canada gởi tiền về hay mỗi lần gọi điện thoại hỏi thăm về cuộc sống hiện tại, em tôi đều trấn an vui vẻ để mọi người yên tâm.

Đêm qua lại mất ngủ, tiếng đều đều từ TV phát ra làm tôi mệt mỏi muốn chìm vào giấc ngủ nhưng khi tắt TV, những lời nói của bạn tôi lại quay cuồng trong đầu, nhìn đồng hồ mới 2 giờ 30, trằn trọc qua lại, nhìn lên đồng hồ lần nữa... hơn 3 giờ sáng... tôi muốn dỗ giấc ngủ nên lại mở TV lên để xua đi những ý nghĩ về cuộc sống của bạn tôi, của gia đình em tôi đang dày vò làm tôi khó chịu... Trằn trọc suốt đêm, không tài nào ngủ được, tôi ngồi dậy tìm địa chỉ, số điện thoại của em tôi và những gì cần phải làm trong ngày hôm nay để bỏ sẵn vào xách tay, vì dù sao những chuyến du lịch dự tính của tôi có thể xếp lại trong tương lai, hoặc không cần thiết bởi những khốn khó của em trai tôi là những khổ đau, là những nghèn nghẹn trong tim tôi lúc này... Vì tôi biết, nếu em ở vào địa vị tôi, chắc chắn em tôi cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ... và tôi, dù sao tôi cũng vẫn là người may mắn còn có một chỗ đứng nơi đây, còn có một công việc mà tôi đang và đã yêu thích nhiều năm....


Nguyễn Thị Tê Hát

Thursday, May 14, 2009

Nhạt Phai


Kỷ niệm xa rồi chấp cánh bay
Còn đâu êm ái những nhạt phai
Tôi về gom nhặt từng hạnh phúc
Một thủa xuân xanh với tháng ngày

Hạnh phúc … chen vào những đớn đau
Rong rêu héo úa mắt môi sầu...
Bên ngoài mưa đổ lòng day dứt
Biết đến bao giờ mới quên nhau!...


Nguyễn Thị Tê Hát

Ru Tôi Giấc Ngủ Nghìn Thu


Tôi sẽ gom những đau thương kỷ niệm
Những dại khờ chất chứa thuở hồn hoang
Những đắng cay vàng võ nát tâm can
Những hạnh phúc một thời nay bỏ ngỏ

Tôi sẽ gom những đêm dài mất ngủ
Đóng vào thùng và thả xuống giòng sông
Để quên đi một góc phố muộn phiền
Thôi trách cứ... mình sinh lầm thế kỷ

Tôi sẽ gom cuộc tình không như ý
Những nỗi sầu còn mãi cứ cưu mang
Trả cho đời những ngày tháng đa đoan
Để thong thả không còn vương hận tủi

Và tôi sẽ... áo nhân gian gởi lại
Để ru mình trong giấc ngủ nghìn thu
Để ru tôi trong huyệt lạnh âm u
Một lặng lẽ, yên mình không bão tố...


Nguyễn Thị Tê Hát

Wednesday, May 13, 2009

Atlanta!


Đi ra phi trường lần này không phải nhờ ai đưa đi, đón về hay phải đi taxi mà chỉ việc phóng xe đến phi trường và đậu xe ở đó vài ngày là xong. Cảm thấy lòng nhẹ nhõm, không vướng víu, không bận rộn...

Mấy hôm trước ngày đi, trời cứ mưa hoài nên hôm đi trời ảm đạm như mùa thu còn xót lại đâu đây, tuy lá đã xanh và những bông hoa tím dại lẫn hoa vàng đang nở rộ hai bên đường. Đường bay không êm ả khi đi vào những đám mây đen, hoặc bay trên những đám mây trông như từng cuộn bông gòn xếp liền nhau làm đầu óc chao đảo khó chịu. Chuyến bay đến trễ 1 tiếng đồng hồ, không biết người đợi có còn đợi hay đã ra về... Hình như Atlanta cũng vừa trải qua cơn mưa to nên còn loang lổ những vũng nước trên phi đạo khi máy bay đến gần bãi đậu.

Kéo chiếc valy nhỏ trong tay từ từ đi ra, mắt nhìn vào đám đông tìm kiếm một khuôn mặt thật xa xưa ngày nào, bỗng có người ôm choàng lấy... giật mình nhìn người đối diện, sửng sốt giây lát rồi... hai đứa bật cười dòn vang, hý hửng đưa nhau ra ngoài...

Atlanta cây xanh nhiều với những cây thông mọc sừng sững trông như một khu rừng thấp thoáng có những ngôi nhà bên trong, đường xá lên xuống như những con dốc của Đà Lạt ngày xưa nhưng trông sạch sẽ nên thơ không trông loang lổ màu đất đỏ của Đà Lạt, cái mầu đất đỏ đã làm mất đi phần nào cái nên thơ của Đà Lạt.

Không biết khí hậu của Atlanta vào mùa đông, mùa hạ như thế nào nhưng cứ nhìn thấy vườn hoa hồng của nhà bạn nở thật to, to hơn bàn tay cố gắng xoè rộng 5 ngón tay cho đủ để áp lên những đóa hoa đã nở hết cánh, đủ biết thời tiết ở đây chắc chắn không gay gắt khó chịu như nơi tôi ở, nơi tôi cứ muốn trốn chạy đã nhiều năm mà không thể nào trốn chạy được, bởi cái rễ đã mọc sâu nơi tôi ở như rễ của cây Bradford tuy cây đã bị mùa đông làm gẫy đổ cách đây 2 năm nhưng rễ đã ăn sâu đến không thể nào đào xới lấy lên cho được.

Hai đứa gặp nhau sau mấy chục năm xa cách, con bạn liến thoáng:
- Mày vẫn vậy không thay đổi, còn tao thì thành bé bự
cười xòa trước câu nói của bạn, chống chế:
- Nói cứ như thật, tao bị quay như quay dế mà mày nói như xưa là sao? khéo nói.
Con bạn nói nhiều, nói khôngng ngừng nghỉ như sợ không có cơ hội để nói làm lỗ tai tôi hình như lùng bùng vì chưa kịp nghe xong chuyện này đã được nghe lướt sang chuyện khác làm tôi chới với, con bạn sau cùng phải thú nhận:
- Mày biết tao mở tiệm suốt 6 ngày từ sáng cho đến tối, chỉ nghỉ ngày chúa Nhật để đi lễ, đi chợ, nấu nướng gặp gỡ con cái. làm suốt ngày không ngưng nghỉ nên đâu có nói chuyện được với ai, khách của tao toàn là Mỹ Đen không à, ngôn ngữ Mỹ Đen đố ai hơn tao... mày thấy đó, tao chỉ có mỗi một câu mà khách nào cũng..."Thank you Sir, Mem, you have a nice day!" đâu cần nói nhiều...

Tôi bật cười vì lối nói khôi hài của bạn, bạn cho tôi sự thoải mái mà tôi đang cần có, hai đứa mày tao lia chia, chẳng ý tứ trước mặt con cái. Bạn hý hửng khoe tôi vừa xuống được 5 lbs sau khi ăn gạo lức, muối mè, bây giờ có tôi, bạn quên phức cái cân đo mỗi sáng mỗi tối để trong phòng tắm nên nhất định đưa tôi đi ăn những nơi mà bạn muốn tôi phải biết đến, phải thưởng thức. Nhìn đĩa ăn bạn mang đến làm tôi trợn mắt:
- Trời đất, bộ mày ăn nữa hả
Bạn phán như ra lệnh:
- Không, cái này là của mày, mày phải ăn hết, ở đây cấm để lại thức ăn trên dĩa...
- Cái gì?
Hai đứa đôi co một hồi rồi tôi cũng phải ráng cho xong sau khi đã dấu một số thức ăn ở đĩa không quên phủ khăn lên cho khỏi vướng mắt người nhìn. Vừa lau tay, vừa nhìn bạn tôi năn nỉ:
- Thôi mày, tha tao đi, đây là lần đầu và lần cuối cùng đi ăn tiệm, tao không đi nữa đâu... mày ăn cái kiểu này bộ tính trả thù 2 tuần ăn gạo lức muối mè hả?

Cái tiệm của bạn tôi rất khấm khá, làm ăn nên trong thời buổi này, bạn tôi có lòng nhân nên mỗi năm không quên trích một số tiền lớn để giúp những bạn bè gặp cảnh khó khăn tại quê nhà. Bạn tôi có được ngày hôm nay đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn, cay đắng trong đời, đối với sự đắng cay tôi có chỉ là một thoáng mây đen bay qua bầu trời, những lúc không vui, vừa hé môi đã bị xỉ vả:
- Mày vậy mà kêu ca cái gì? tao không muốn có một con bạn ủy mị động tý là nước mắt, nước mắt đâu có phí như vậy. Mày thấy tao không? tao chỉ khóc cho má tao thôi, tao khóc cho cái nghèo má tao phải cực khổ bán buôn nuôi chị em tao thôi... mày có một đời sống vững chắc như vậy đâu cần phải buồn nữa... nhìn mày biết bao nhiêu người...

Hai đứa nằm bên nhau, tỉ tê kể chuyện, tôi không dám tâm sự, tôi sợ nước mắt tôi đong đầy, tôi sợ nghẹn ngào, tôi sợ òa khóc vì tủi thân... những lúc 2 đứa gọi về VN, nghe con bạn bên kia an ủi:
"-Thôi mày, kệ đi, bỏ qua đi..."
Ơ hay, sao nó lại biết? Hình như mỗi lần cầm điện thoại lên lại nghe có đứa an ủi..." thôi mày..." làm tôi chới với... Mỗi lần nghe như vậy tôi lại thấy nhói trong tim, phải chi tôi là người đàn bà bình thường như những người đàn bà khác có lẽ tôi sẽ bớt đau hơn, nhưng khổ nỗi tôi vẫn là tôi nên tôi không thể nào suy nghĩ khác, sống khác hơn ... không cảm nhận khác hơn được.

Tôi cố lấn át giọng con bạn thân ở đầu giây để tíu tít về một chuyện khác, chuyện ngày xưa, chuyện một thời con gái bé bỏng thuở nào để cố nuốt những giọt nước mắt vào trong đang chờ cơ hội là rơi xuống má ...

Nằm ôm gối xoay bên bạn nghe bạn kể chuyện về cuộc đời mình, những sóng gió thăng trầm, những đau đớn, những bất hạnh, truân chuyên mà bạn gặp phải trong cuộc sống, trong cuộc đời sau ngày lấy chồng khi còn ở trong nước, khi một nách 4 con thơ nơi xứ người không một ai giúp đỡ, khi người đàn ông bên cạnh bạn chỉ còn là cái bóng đã chết hẳn trong tim bạn làm tôi rưng rưng thương cảm trong khi giọng bạn vẫn đều đều đến bình thản nhưng đầy tội nghiêp. So với những khổ đau mà bạn đã gặp, những khó khăn mà bạn đã trải qua tôi cảm thấy xấu hổ với chính mình. Những nỗi đau tôi so với những nỗi đau bạn, của bạn bè bên kia bờ đại dương không là gì cả... chỉ là một nỗi đau trong định mệnh mà chính tôi đã tạo nên....

Ngày rời Atlanta buổi sáng mưa thật nhiều, mưa như trút nước tưởng không bao giờ dứt, con mưa nặng hạt đó rồi cũng ngưng khi bạn đưa tôi ra phi trường. Một mình giữa đám đông chờ chuyến bay trở về nơi bỏ đi mấy hôm trước lại trễ nãi hơn một tiếng đồng hồ. Cầm ly cafe nóng trong tay ngồi nhìn ra phi đạo, chợt nhớ cuộc đời bạn, cuộc đời của những người con gái sau cuộc chiến bỗng thấy lòng ngậm ngùi... Về đến nhà, đêm yên lặng....


Nguyễn Thị Tê Hát

Nỗi Buồn Trong Đêm


Thời gian giờ đã qua mau
Cho ngày tháng lạ theo nhau cuối đời
Biết rằng tình đã vậy thôi
Mà sao buồn cứ rã rời trong tim
Đêm nay mưa đổ ngoài hiên
Giọt dài giọt ngắn triền miên cõi nào
Đời người như giấc chiêm bao
Giật mình, ngoảnh lại... Ôi chao là buồn!


Nguyễn Thị Tê Hát