Thursday, May 28, 2009

Gió!


Đêm qua gió khủng khiếp, gió rít lên từng hồi nghe rờn rợn, nghe vắng vẻ, nghe đêm hoang vắng. Tiếng gió vi vu như nhắc nhở đến những cơn bão tuyết trong film Dr. Zivago. Gió đêm nay khác hẳn những cơn gió đã qua, gió không giống những con gió lốc... Gió làm người ta liên tưởng sắp đến ngày tận cùng. Âm thanh của gió nghe không giống những cơn gió đã đi ngang. Gió thổi phần phật cây thông như cây liễu bên kia hàng rào của phía sau nhà cứ ngả nghiêng hết bên này sang bên kia... Gió đem theo mưa, những hạt mưa tuy không nặng hạt nhưng bị gió dập vùi vào mặt kiếng đem theo chút lành lạnh đi về trong đêm...

Gió làm giật mình, gió đánh thức nỗi buồn trong đêm vắng, gió làm đêm mất ngủ... chợt nhớ đến cây bông sứ đặt trước nhà đang trổ đầy nụ trên cành, lo lắng không biết có còn hay đã đổ gẩy theo cơn gió... Chạy vội ra phòng khách đứng nhìn qua cửa kiếng... may quá, cây bông sứ vẫn còn nguyên, vẫn có đó, vẫn không xê dịch. Cây bông sứ, cây bông kỷ niệm của những năm trước được mang về từ nơi xa... cây bông sứ vẫn còn như nỗi buồn cứ còn đó trong tim, vẫn trĩu nặng trên vai như không hề vơi nhẹ....

Phải chi cơn gió đêm qua thổi tốc nỗi buồn cố hữu bay đến một nơi nào đó thật là xa cho nỗi buồn không tìm thấy đường về hay lạc mất đường về thì hay biết mấy!...

Bên ngoài tối nay cũng lại đang có gió, gió thổi bay màn cửa, gió lành lạnh đi về giữa một tối đang vào hạ, của những ngày cuối tháng 5...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment