Wednesday, May 13, 2009

Atlanta!


Đi ra phi trường lần này không phải nhờ ai đưa đi, đón về hay phải đi taxi mà chỉ việc phóng xe đến phi trường và đậu xe ở đó vài ngày là xong. Cảm thấy lòng nhẹ nhõm, không vướng víu, không bận rộn...

Mấy hôm trước ngày đi, trời cứ mưa hoài nên hôm đi trời ảm đạm như mùa thu còn xót lại đâu đây, tuy lá đã xanh và những bông hoa tím dại lẫn hoa vàng đang nở rộ hai bên đường. Đường bay không êm ả khi đi vào những đám mây đen, hoặc bay trên những đám mây trông như từng cuộn bông gòn xếp liền nhau làm đầu óc chao đảo khó chịu. Chuyến bay đến trễ 1 tiếng đồng hồ, không biết người đợi có còn đợi hay đã ra về... Hình như Atlanta cũng vừa trải qua cơn mưa to nên còn loang lổ những vũng nước trên phi đạo khi máy bay đến gần bãi đậu.

Kéo chiếc valy nhỏ trong tay từ từ đi ra, mắt nhìn vào đám đông tìm kiếm một khuôn mặt thật xa xưa ngày nào, bỗng có người ôm choàng lấy... giật mình nhìn người đối diện, sửng sốt giây lát rồi... hai đứa bật cười dòn vang, hý hửng đưa nhau ra ngoài...

Atlanta cây xanh nhiều với những cây thông mọc sừng sững trông như một khu rừng thấp thoáng có những ngôi nhà bên trong, đường xá lên xuống như những con dốc của Đà Lạt ngày xưa nhưng trông sạch sẽ nên thơ không trông loang lổ màu đất đỏ của Đà Lạt, cái mầu đất đỏ đã làm mất đi phần nào cái nên thơ của Đà Lạt.

Không biết khí hậu của Atlanta vào mùa đông, mùa hạ như thế nào nhưng cứ nhìn thấy vườn hoa hồng của nhà bạn nở thật to, to hơn bàn tay cố gắng xoè rộng 5 ngón tay cho đủ để áp lên những đóa hoa đã nở hết cánh, đủ biết thời tiết ở đây chắc chắn không gay gắt khó chịu như nơi tôi ở, nơi tôi cứ muốn trốn chạy đã nhiều năm mà không thể nào trốn chạy được, bởi cái rễ đã mọc sâu nơi tôi ở như rễ của cây Bradford tuy cây đã bị mùa đông làm gẫy đổ cách đây 2 năm nhưng rễ đã ăn sâu đến không thể nào đào xới lấy lên cho được.

Hai đứa gặp nhau sau mấy chục năm xa cách, con bạn liến thoáng:
- Mày vẫn vậy không thay đổi, còn tao thì thành bé bự
cười xòa trước câu nói của bạn, chống chế:
- Nói cứ như thật, tao bị quay như quay dế mà mày nói như xưa là sao? khéo nói.
Con bạn nói nhiều, nói khôngng ngừng nghỉ như sợ không có cơ hội để nói làm lỗ tai tôi hình như lùng bùng vì chưa kịp nghe xong chuyện này đã được nghe lướt sang chuyện khác làm tôi chới với, con bạn sau cùng phải thú nhận:
- Mày biết tao mở tiệm suốt 6 ngày từ sáng cho đến tối, chỉ nghỉ ngày chúa Nhật để đi lễ, đi chợ, nấu nướng gặp gỡ con cái. làm suốt ngày không ngưng nghỉ nên đâu có nói chuyện được với ai, khách của tao toàn là Mỹ Đen không à, ngôn ngữ Mỹ Đen đố ai hơn tao... mày thấy đó, tao chỉ có mỗi một câu mà khách nào cũng..."Thank you Sir, Mem, you have a nice day!" đâu cần nói nhiều...

Tôi bật cười vì lối nói khôi hài của bạn, bạn cho tôi sự thoải mái mà tôi đang cần có, hai đứa mày tao lia chia, chẳng ý tứ trước mặt con cái. Bạn hý hửng khoe tôi vừa xuống được 5 lbs sau khi ăn gạo lức, muối mè, bây giờ có tôi, bạn quên phức cái cân đo mỗi sáng mỗi tối để trong phòng tắm nên nhất định đưa tôi đi ăn những nơi mà bạn muốn tôi phải biết đến, phải thưởng thức. Nhìn đĩa ăn bạn mang đến làm tôi trợn mắt:
- Trời đất, bộ mày ăn nữa hả
Bạn phán như ra lệnh:
- Không, cái này là của mày, mày phải ăn hết, ở đây cấm để lại thức ăn trên dĩa...
- Cái gì?
Hai đứa đôi co một hồi rồi tôi cũng phải ráng cho xong sau khi đã dấu một số thức ăn ở đĩa không quên phủ khăn lên cho khỏi vướng mắt người nhìn. Vừa lau tay, vừa nhìn bạn tôi năn nỉ:
- Thôi mày, tha tao đi, đây là lần đầu và lần cuối cùng đi ăn tiệm, tao không đi nữa đâu... mày ăn cái kiểu này bộ tính trả thù 2 tuần ăn gạo lức muối mè hả?

Cái tiệm của bạn tôi rất khấm khá, làm ăn nên trong thời buổi này, bạn tôi có lòng nhân nên mỗi năm không quên trích một số tiền lớn để giúp những bạn bè gặp cảnh khó khăn tại quê nhà. Bạn tôi có được ngày hôm nay đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn, cay đắng trong đời, đối với sự đắng cay tôi có chỉ là một thoáng mây đen bay qua bầu trời, những lúc không vui, vừa hé môi đã bị xỉ vả:
- Mày vậy mà kêu ca cái gì? tao không muốn có một con bạn ủy mị động tý là nước mắt, nước mắt đâu có phí như vậy. Mày thấy tao không? tao chỉ khóc cho má tao thôi, tao khóc cho cái nghèo má tao phải cực khổ bán buôn nuôi chị em tao thôi... mày có một đời sống vững chắc như vậy đâu cần phải buồn nữa... nhìn mày biết bao nhiêu người...

Hai đứa nằm bên nhau, tỉ tê kể chuyện, tôi không dám tâm sự, tôi sợ nước mắt tôi đong đầy, tôi sợ nghẹn ngào, tôi sợ òa khóc vì tủi thân... những lúc 2 đứa gọi về VN, nghe con bạn bên kia an ủi:
"-Thôi mày, kệ đi, bỏ qua đi..."
Ơ hay, sao nó lại biết? Hình như mỗi lần cầm điện thoại lên lại nghe có đứa an ủi..." thôi mày..." làm tôi chới với... Mỗi lần nghe như vậy tôi lại thấy nhói trong tim, phải chi tôi là người đàn bà bình thường như những người đàn bà khác có lẽ tôi sẽ bớt đau hơn, nhưng khổ nỗi tôi vẫn là tôi nên tôi không thể nào suy nghĩ khác, sống khác hơn ... không cảm nhận khác hơn được.

Tôi cố lấn át giọng con bạn thân ở đầu giây để tíu tít về một chuyện khác, chuyện ngày xưa, chuyện một thời con gái bé bỏng thuở nào để cố nuốt những giọt nước mắt vào trong đang chờ cơ hội là rơi xuống má ...

Nằm ôm gối xoay bên bạn nghe bạn kể chuyện về cuộc đời mình, những sóng gió thăng trầm, những đau đớn, những bất hạnh, truân chuyên mà bạn gặp phải trong cuộc sống, trong cuộc đời sau ngày lấy chồng khi còn ở trong nước, khi một nách 4 con thơ nơi xứ người không một ai giúp đỡ, khi người đàn ông bên cạnh bạn chỉ còn là cái bóng đã chết hẳn trong tim bạn làm tôi rưng rưng thương cảm trong khi giọng bạn vẫn đều đều đến bình thản nhưng đầy tội nghiêp. So với những khổ đau mà bạn đã gặp, những khó khăn mà bạn đã trải qua tôi cảm thấy xấu hổ với chính mình. Những nỗi đau tôi so với những nỗi đau bạn, của bạn bè bên kia bờ đại dương không là gì cả... chỉ là một nỗi đau trong định mệnh mà chính tôi đã tạo nên....

Ngày rời Atlanta buổi sáng mưa thật nhiều, mưa như trút nước tưởng không bao giờ dứt, con mưa nặng hạt đó rồi cũng ngưng khi bạn đưa tôi ra phi trường. Một mình giữa đám đông chờ chuyến bay trở về nơi bỏ đi mấy hôm trước lại trễ nãi hơn một tiếng đồng hồ. Cầm ly cafe nóng trong tay ngồi nhìn ra phi đạo, chợt nhớ cuộc đời bạn, cuộc đời của những người con gái sau cuộc chiến bỗng thấy lòng ngậm ngùi... Về đến nhà, đêm yên lặng....


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment