Monday, April 27, 2009
Không Yêu!
Không yêu thì cứ không yêu,
Đâu cần viện cớ chi nhiều khổ nhau.
Đường đời giờ lắm cơ cầu,
Xin đừng đay nghiến tình đau làm gì.
Không yêu vì đã hết yêu,
Thì thôi ngoảnh mặt hai chiều là xong.
Mình giờ như kẻ độc hành,
Đường chia hai lối, tình mông mênh buồn...
Nguyễn Thị Tê Hát
Thursday, April 23, 2009
Khoảng - Cách!...
Bao giờ anh đi?
- Chiều nay
- Sao lại chiều nay?
Tiếng thở dài:
- Đằng nào rồi cũng phải đi thôi, anh muốn đi sớm, ở lại cũng chẳng ích gì.
- Em biết, nhưng chưa bao giờ em nghĩ anh sẽ bỏ đi cả.
- Tại em không muốn nghĩ đó thôi, vì trước sau gì cũng có ngày hôm nay.
Im lặng, tiếng nghẹn-ngào:
- Vâng, em không muốn nghĩ đến, em muốn đánh lừa em cho dù em biết đó là điều không công bằng đối với anh, nhưng em không làm sao được. Hay... hay là anh đừng đi nhé?
- Không được, anh đã nhận lời rồi, em phải để cho anh đi, vì anh ở đây cũng đâu có làm gì cho em được, anh chỉ biết đứng nhìn em thôi, em lúc nào cũng xa vời vợi, mà anh thì không thể nào với tới...
Vẫn tiếng nói nghẹn-ngào lúc nãy:
- Không, anh đừng với tới em, vì anh với tới em sẽ khổ thêm nữa, em muốn duy trì khoảng-cách đó, em biết em ích-kỷ khi giữ khoảng-cách đó giữa em và anh, nhưng em vẫn muốn anh lúc nào cũng có đấy để em yên tâm hơn khi biết anh vẫn quan tâm đến em, vẫn dõi mắt theo cuộc sống của em, bởi với em, anh là Ông Thần Hộ Mạng của em anh biết không?...Anh đi rồi, em làm sao đây?
Sự im lặng chìm vào khoảng trống, có tiếng nấc nhẹ, có tiếng thở dài, những vòng tròn khói thuốc lơ lửng bay lên cao, tiếng nói trầm buồn cất lên:
- Rồi đâu cũng vào đấy cả, như khi chưa có em, chưa có anh... mình phải quay lưng lại nhau và bước tới.
- Nhưng em không muốn quay lưng lại, em mệt lắm, cuộc sống này nặng nề quá, không có anh chia xẻ những nỗi khổ đau oằn nặng trên vai làm sao em chịu được, em cảm thấy em không còn sức nữa. Em tưởng đâu anh và em sẽ cứ như vầy mãi cho đến hết cuộc đời, để rồi mình nhìn thấy nhau thay đổi theo cuộc sống, để em được rưng-rưng thấy tóc anh thay màu, để anh được ngậm-ngùi nhìn em nhạt-nhoà theo thời gian... em đâu có ngờ anh không cùng một ý nghĩ đó với em nên anh mới muốn ra đi...
- Có, có chứ, anh cũng đã nghĩ đến, anh đã nghĩ rất nhiều, nhưng rồi sau đó mình sẽ ra sao? cho dù có ngàn năm sau đi chăng nữa em vẫn cũng là em và anh vẫn cứ là anh, anh thấy anh đi là đúng nhất. Đừng níu kéo anh, anh cũng tiếc không được nhìn em mỗi ngày, không được thấy sự đổi thay của nhau mai kia, nhưng thôi...
- Hôm qua em có đọc được một bài thơ trên báo, em muốn đọc cho anh nghe một đoạn.
"Không có vườn hoa nào hoàn hảo,
Nếu thiếu sự dịu ngọt của một đoá hồng tươi,
Không có cuộc đời nào hoàn hảo
Nếu đường đời thiếu người bước chung đôi..."
Im lặng, tiếng nói buồn buồn cất lên:
- Nhưng đời em, đời anh nào có nhau bên cạnh? anh chỉ là cái bóng sau lưng em, anh chỉ là người đứng bên lề nhìn em... hãy để anh làm một điều gì đó cho riêng anh, đừng bắt anh làm cái bóng bên cạnh em nữa, anh cũng mệt mỏi lắm em biết không? Hơn nửa đời người rồi còn gì... em nín đi đừng khóc nữa, không có anh rồi em cũng sẽ quen thôi.
Tiếng khóc tấm tức:
- Làm sao em quen được khi nơi này không còn anh nữa, không còn tiếng cười đùa của anh, không có cả mùi thuốc lá lảng-vảng trong không khí nữa. Anh đi là hết, em chẳng còn gì cho riêng em. Em đau, đâu có anh để săn sóc từng viên thuốc với những cái nhìn e-ngại, đâu có anh để nhắc em đem theo áo ấm những lúc trời đổi mùa... anh đi, anh mang theo tất cả, anh mang cả nụ cười của em đi theo nữa anh biết không? Anh không nghĩ gì đến em nữa.
Tiếng năn-nỉ:
- Em đừng trẻ con, em đừng nói nữa, em càng nói em càng làm khổ anh thêm... Sắp đến giờ anh phải đi, cho anh ôm em lần cuối.
Tiếng khóc rấm-rức như cố ngăn những tiếng tức-tưởi:
- Em thật sự không muốn anh đi đâu cả, nhưng anh đã chọn cho anh một con đường riêng, em đành chấp nhận với chính em để anh đi với những gì anh mong muốn, em mong anh sẽ tìm gặp cái hạnh phúc mà anh đã thiếu vắng từ lâu, nhưng không ai được quyền làm khổ anh, chỉ ngoài em ra thôi phải không?... Ồ, em lại ích kỷ nữa rồi, hãy quên em nếu anh muốn, anh không cần phải nghĩ đến em nữa, nếu có nghĩ đến hãy nghĩ về em như một quá khứ ngọt ngào để yêu đời, để bước tới, để bình an khi nghĩ về dĩ-vãng. Rất tiếc mình biết nhau quá muộn để không bao giờ là của nhau, rất tiếc đường đời mình không đi chung, nhưng dù sao những năm dài vừa qua cũng đủ là những món quà quý giá cho riêng mình phải không anh?...
Tiếng người đàn ông cất lên thật buồn, thật xa xăm như đến từ một nơi nào đó:
- Anh không bao giờ quên em được, bởi em là một cái gì thật đặc biệt, thật cao quý mà anh chưa thấy ở một ai, em như một bình pha-lê không tỳ vết cho dù đời đôi lúc đã hất-hủi em, đã tắm em bằng những giọt nước mắt không hạnh-phúc, nhưng anh biết chắc chắn một điều là anh sẽ không thể nào quên em được, suốt đời anh mong và cầu cho em hạnh phúc, mong nụ cười của em tươi mãi để con đường em đi không còn chông gai, không còn gập ghềnh, để anh được yên tâm mà không phải quay lại đắn đo khi bước tới. Anh đi rồi, dù ở nơi xa-xăm nào đó em hãy nghĩ anh vẫn là cái bóng sau lưng em, anh vẫn có đây, anh không đi đâu cả... Xe xắp đến... em về đi, cho anh đi.
Sự im lặng chìm vào khoảng trống, tiếng khóc vẫn nức-nở hoà lẫn tiếng thở dài não-nuột. Một lúc, tiếng chân vội vã bước nhanh... xa dần... xa dần. Quay lại, đôi măt nào đó vẫn nhìn theo từ một khung cửa sổ trên cao...
Một ngày trôi qua, 2 ngày trôi qua, 3 ngày rồi cứ từng ngày trôi qua... nơi đây không còn giống thời gian nào đó nữa, tất cả như xa xôi, xa xôi lắm... Bên ngoài trời vẫn mưa rả-rích, gió thổi mạnh làm rụng đầy lá trên sân, những hạt mưa rơi hắt vào cửa kiếng, ngoài đường vắng tanh, thỉnh thoảng một vài chiếc xe chạy nhanh trên đường làm bắn tung-toé những vũng nước mưa đọng đang phập phồng bong-bóng. Tỳ trán vào khung cửa kính, cái lạnh của những hạt mưa bên ngoài, cái lạnh cô-đơn trong lòng người ở lại, giọt nước mắt nào rơi xuống, rơi xuống và... rơi xuống...
Nguyen Thi Te Hat
Ngày Mưa
Sáng nay mưa rơi nhiều
Ướt cả đường em đi
Tóc em vờn trong gió
Lệ em buồn hoen mi
Khoảng trống đầy lòng đau
Day dứt một nỗi sầu
Thương ai mà ngại nói
Thương mình từng giọt châu
Sương phủ mờ ngoài kia
Như đan kín khung trời
Giam em trong ngục kín
Tình buồn sầu lên khơi
Mưa gió cứ đi về
Hờ hững nỗi đam mê
Yêu người không đúng chỗ
Tình ơi! sao ê chề...
Nguyễn Thị Tê Hát
Wednesday, April 22, 2009
Hương Vị Cafe Đắng
Anh mời em...
Sao lại mời cafe đắng
Cho lưỡi em tê dại
Cho đắng ngắt lịm vào hồn đau
Cho em nát mối duyên đầu
Anh mời em...
Sao không mời ly cam ngọt
Cho đường thấm vào môi
Cho nụ hôn ngọt lịm
Cho tình mình lên ngôi
Anh đừng làm em đau
Bởi cafe anh mời
Như đắng cay đi vào đời
Làm tim em đơn côi
Cafe mang vị đắng
Chuyên chở tình dại si
Hương cafe đi vào mộng mị
Nên tình vội bỏ đi
Café đắng - đắng cuộc tình
Đắng như chất độc rã rời tình em
Nguyễn Thị Tê Hát
Lạc Mất Đời Nhau!
Ta sẽ tìm nhau ở chốn nào
Trong từng ký ức mãi còn đau
Hay trong biển nhớ vùng nước mắt
Hay giữa đại dương mỏi cánh sầu
Ta sẽ tìm nhau ở chốn nào
Mà sao tình vẫn ngút niềm đau
Vòng tay trống trải đêm băng giá
Nghe hồn vỡ vụn giấc chiêm bao
Ta đã lạc nhau từ thuở nào
Mà đời vô vọng quá lao đao
Đêm nay bỗng thấy hồn day dứt
Hai đứa tìm nhau giữa nghẹn ngào
Nguyễn Thị Tê Hát
Tuesday, April 21, 2009
Bóng Tôi
Sáng trăng sáng quá tội nghiệp tôi
Đừng chiếu soi chi dáng ngậm ngùi
Tôi đã không là tôi ngày cũ
Xin đừng chiếu mãi bóng hình tôi
Trăng cứ... Ô kìa trăng nhởn nhơ
Chiếu sáng tôi chi những dại khờ
Trăng đùa chi mãi cho tôi khổ
Như lòng tan vỡ một chiều mơ
Đưa tay che khuất bóng trăng soi
Bóng tối trùm đầy lên bóng tôi
Cúi mặt ôm sầu rưng rưng khóc
Nghẹn ngào thương tội một bóng tôi
Nguyễn Thị Tê Hát
Tháng Tư Đen!
Anh giờ yên giấc ngủ
Chìm đắm trong mộ sâu
Tháng Tư Đen lại đến
Anh chẳng còn thương đau
Trời bão giông thổi ngược
Làm tan tác đời nhau
Bao tình nhân dang dở
Vỡ vụn ước mơ đầu
Bạn em từng cánh nhạn
Chiêm chiếp nỗi đau mình
Giữa giòng đời khốn khổ
Đánh mất một cuộc tình
Tháng tư về em nhớ
Nên buồn mãi không thôi
Như rong rêu bám chặt
Nỗi đau này sao nguôi!
Anh giờ trong huyệt lạnh
Có biết lòng em đau?
Tiếc hoài tình tan vỡ
Giờ không còn có nhau
Vùng cô đơn tóc rối
Em che mặt nghẹn lời
Giữa quê người xứ lạ
Khóc mãi tình chia phôi...
Nguyễn Thị Tê Hát
Thursday, April 16, 2009
Gợi Nhớ
Tháng tư buồn gợi nhớ
Quê mẹ đầy thương đau
Trời cuồng phong bao phủ
Người ngỡ ngàng nhìn nhau
Biển một thời sóng dữ
Vùi dập thuyền mong manh
Lòng người như bão táp
Đắm chìm trong gian nan
Đất trời cơn gió lộng
Đưa đẩy thuyền ra khơi
Bao năm trời xứ lạ
Nỗi buồn làm sao nguôi?
Tháng tư về gợi nhớ
Cho tràn trề cơn đau
Vết thương hồ rỉ máu
Biết bao giờ quên mau?
Nguyễn Thị Tê Hát
Quê mẹ đầy thương đau
Trời cuồng phong bao phủ
Người ngỡ ngàng nhìn nhau
Biển một thời sóng dữ
Vùi dập thuyền mong manh
Lòng người như bão táp
Đắm chìm trong gian nan
Đất trời cơn gió lộng
Đưa đẩy thuyền ra khơi
Bao năm trời xứ lạ
Nỗi buồn làm sao nguôi?
Tháng tư về gợi nhớ
Cho tràn trề cơn đau
Vết thương hồ rỉ máu
Biết bao giờ quên mau?
Nguyễn Thị Tê Hát
Wednesday, April 15, 2009
Nỗi Buồn Vu Quy
Cái ngày chị bước sang sông
Là ngày chị khóc thật nhiều em ơi!
Cả nhà thờ ... họ chơi vơi
Nhìn cô dâu nhỏ không ngơi lệ tràn
Nơi đây mình chị võ vàng
Tay đeo nhẫn cưới ngỡ ngàng nhìn nhau
Gia đình, bố mẹ giờ đâu ?
Chị em, bạn hữu vì sao một mình
Người ta đám cưới linh đình
Có quan hai họ, có người đưa dâu
Nơi đây xứ lạ mưa ngâu
Chỉ mình chị bước qua cầu em ơi!
Chàng nhìn cũng nghẹn không lời
Thương cho thân chị, nắm tay vỗ về
Tủi thân nước mắt não nề
Áo khăn ngày cưới ê hề nỗi đau
Thương chàng chị gắng qua cầu
Không lời bày tỏ nỗi đau ẩn hình
Thế nên cái vận không xinh
Cứ nằm trong đáy tâm hồn đến nay
Nên giờ ngút mắt tầm tay
Hồn thơ chị bỗng tuôn tràn lên đây
Thương mình tội nghiệp thân gầy
Nửa đêm thức giấc!... ôi chao là buồn!
Nguyễn Thị Tê Hát
Nỗi Buồn Tôi!
Anh có nghe mưa rơi
Từng giọt nhỏ xuống đời
Nghe như sao vỡ vụn
Nghe như sao lạc loài
Rượu nồng mời anh cạn
Uống cùng tôi đêm nay
Uống cho quên tất cả
Cho chìm vào cơn say
Anh uống đi!... tôi kể
Những thất vọng trong đời
Những đắng cay không cạn
Cứ cuồn cuộn trôi xuôi
Tôi!... con tim dại khờ
Cứ đầy ắp mong chờ
Bao năm hoài khốn khổ
Thất vọng cuồng trong mơ
Hôm qua tôi mong ngóng
Hôm qua tôi đợi chờ
Hôm nay tôi mệt mỏi
Con tim giờ bơ vơ
Hoa ai vừa gởi tặng
Không là người tôi mong
Bàn tay tôi dệt mộng
Giờ chỉ là tay không
Kìa, anh uống nữa đi
Đừng nói một lời gì
Đừng làm tôi hoen mắt
Lệ đang tràn ướt mi
Tôi buồn, tôi đang khóc
Lệ hòa lẫn vào ly
Con tim giờ buốt giá
Trách đời mình vô vi!...
Nguyễn Thị Tê Hát
Đợi Mong!
Sáng nay có nắng hong vàng
Có con chim nhỏ ngỡ ngàng trước sân
Phân vân lòng bỗng ngại ngần
Nửa như muốn trả tình chân hôm nào
Chim đau dấu giọt lệ trào
Vụt bay vào cõi hư hao một mình
Hôm nay mưa lại đầy trời
Bên ngoài gió lại vật vờ lá cây
Nỗi lòng cứ mãi đắng cay
Tìm về dĩ vãng hôm qua mà buồn
Biết rằng hạnh phúc không còn
Biết rằng chim vẫn còn bay chưa về
Thì thôi dù dạ não nề
Cũng đành ngồi đợi vân vê nỗi buồn
Nguyễn Thị Tê Hát
Tuesday, April 14, 2009
Đời Không Như Ý
Con đã biết cuộc đời không như ý
Ngay từ đầu nhưng vẫn cứ ngu ngơ
Để giờ đây tình thay đổi bất ngờ
Con lại thấy lòng hoang mang vô kể
Nhưng Chúa ơi! Con nào đâu có tội?
Để bây giờ gánh vác cả hai vai
Những nỗi buồn nặng trĩu quá miệt mài
Con kiệt sức, hao mòn nghe yếu đuối
Tuy biết trước cuộc đời là dâu bể
Lẫn lọc lừa, gian dối vẫn giăng giăng
Nên lời kinh, mỗi tối vẫn thì thầm
Xin Chúa cứu cuộc đời con nghiệt ngã
Thuở xa xưa, con ngây thơ ngoan đạo
Đến giáo đường những sáng thật tinh sương
Thánh lễ ban mai, hồn chẳng vấn vương
Một chút bụi trần gian ai bỏ ngỏ
Nhưng đất nước đã trải qua bão tố
Giữa cuộc đời con rẽ một đường đi
Đức tin con năm tháng vẫn khắc ghi
Không mai một, dù đời con khổ ải
Trần gian lại là đường dài lồi lõm
Lắm gập ghềnh con Chúa ngã nhiều phen
Nhưng Chúa thương nâng đỡ đã ủi an
Đã che chở những lần con vấp bước
Để hôm nay, con như tàn hơi sức
Xin Chúa Trời giang rộng một vòng tay
Hãy cứu con thoát khỏi nỗi đau này
Cho con được yêu người thôi hận ghét...
Nguyễn Thị Tê Hát
Đời Chia Hai Lối
Đã hết yêu, thì thôi đừng quay lại
Lưng vào nhau, để bước tới tương lai
Đừng dùng dằng, đừng chua chát mỉa mai
Đừng trách cứ, khi đời chia đôi ngã
Đã hết yêu, thì thôi đừng kể lể
Đừng buông lời cay đắng khổ lòng nhau
Đừng giả vờ, đừng than vãn thương đau
Đừng bào chữa, đem tình nhau rao bán
Đã hết yêu, thì thôi đành chấp nhận
Khi con đường rẽ lối kể từ đây
Bởi đường đời không đi trọn kiếp này
Thì thôi hãy, mỗi người đi mỗi ngã
Nguyễn Thị Tê Hát
Phai Một Cuộc Tình
Sáng nay trời lộng gió
Thênh thang đường em đi
Nỗi đau nào cuộn nhớ
Rưng buồn lệ hoen mi
Chuyện đời ai biết được
Lòng người trắng thay đen
Tình giờ không như ý
Nên tình đành riêng mang
Người quay lưng ngoảnh mặt
Cho lòng em ngút đau
Đứng nhìn mà lệ ứa
Tim giờ như hố sâu
Sáng nay trời gió lộng
Thổi lốc cuộc tình phai
Mắt nai giờ nhòa nhạt
Tình bây giờ không ngai!...
Nguyễn Thị Tê Hát
Con Chim Quý
Xưa anh ví em như loài chim quý
Vùng trời xanh, anh sợ rộng cánh bay
Nên nhốt em vào hạnh phúc đong đầy
Anh khóa kín linh hồn em từ đấy
Bao năm qua, con chim non bé nhỏ
Khép cuộc đời dấu mặt giữa lồng son
Nhưng bây giờ... hạnh phúc đã không còn
Con chim quý ôm buồn thương một kiêp
Tình ngày xưa, bây giờ thành hư ảo
Để mình em đơn độc giữa thế gian
Để tim em phủ kín một màu tang
Cho đêm tối nghe lòng lao xao khổ
Ngày tháng trôi, ngẫm cuộc đời vất vả
Trái tình yêu thành trái đắng hôm nay
Dù mai sau, đi hết cuộc đời này
Anh hãy nhớ, em mãi là Chim Quý.
Nguyễn Thị Tê Hát
Saturday, April 11, 2009
Nhớ Qui Nhơn
Biển núi, ghềnh cao vẫn đợi chờ
Nhưng người lữ thứ còn xa quê
Bao năm canh cánh ôm lòng nhớ
Khắc khoải trong tim muốn trở về
Qui Nhơn ngày ấy vội lìa xa
Bỏ lại sau lưng những thiết tha
Mắt lệ rưng rưng buồn nhớ mãi
Một vùng ký ức tuổi xuân hoa
Dãy núi ngày nay vẫn hiền hòa
Như nửa vòng tay bao bọc che
Mộ Hàn Mặc Tử vầy mưa gió
Làm chứng cuộc tình quá phong ba
Biển vẫn xanh màu, sóng nhấp nhô
Bãi cát hình như vẫn ngóng chờ
Cù lao năm tháng cùng sương phủ
Huyền hoặc tình tôi với san hô
Ai có về thăm lại chốn xưa
Làm ơn cho nhắn chút tình thơ
Hảnh trang tôi gởi, trời thương nhớ
Của kẻ tha hương, ngóng trở về...
Nguyễn Thị Tê Hát
Subscribe to:
Posts (Atom)