Sunday, February 15, 2009

Ngày Xửa - Ngày Xưa


Điện thoại reo vang, vừa cầm điện thoại lên chưa kịp nói đã bị con bạn đầu giây xỉ vả là điện thoại gọi hoài mà không thấy đâu, nó có biết là tôi không còn là tôi, đầu óc tôi lung tung vì nghĩ nát đầu cũng không thể nào tìm được tin con bạn ở nơi có danh từ nên thơ "Thung Lũng Hoa Vàng", nhờ người đến tìm, nhà đã đổi chủ, ĐT lại không liên lạc được, tìm số phone ông anh bạn, số phone unlist. Vào Google tìm hãng Cessna của ông anh, hãng thông báo layoff 2000 nhân viên, trên website không có số điện thoại của phòng nhân viên... tất cả như đi vào ngõ cụt... thua, tôi lại thua nữa rồi...

Trên đường đi làm, trên đường về đầu óc mông lung, cuộc đời sống khó và chết dễ thế sao? Cuộc đời phù vân thế sao?... sự chán nản như tuyệt vọng, không muốn về nhà, cứ lang thang trong shopping hay một mình vào rạp cine sau những giờ làm việc...hoặc tiện tay mua sắm cho thỏa thích nhân dịp mùa sale nên đầu óc cũng tiêu diêu nỗi buồn phần nào...

Con bạn bên kia đầu giây tối nay giọng vui như sáo, đang líu lo hồ hởi kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện mà thời gian 2 "chúng nó" cùng lớn lên ở miền quê nghèo nàn, thời mà người ta chưa biết dùng tên trong khai sanh để gọi nhau... chỉ biết gọi là "Cu Đen" là "Gái em" cho dù khi lớn lên cũng vậy...

Thế mà bây giờ... hơn 50 năm trôi qua, mái tóc chắc chắn đã hơi phai màu thời gian, không giống thời trẻ nhỏ ngu ngơ chân trần, áo vá, tóc khét mùi nắng hoặc nhan sắc chắc chắn đã thay đổi không còn đậm đà như lần gặp cuối cùng của 2 kẻ đi ngược chiều, mắt nhìn mắt, gật đầu rồi quay lưng bước về phía trước... cả 2 ngượng ngùng vẫn không chào hỏi được nhau vì không biết tên nhau...

50 năm trôi qua, hai người cùng ở một phía, khác tiểu bang... tìm được nhau khi một người trở lại quê nhà, đi tìm "Gái em" cô bé 6, 7 tuổi ngày xưa và đường giây điện thoại đã nối từ bên kia sang bên này, để cho cô bạn đêm mất ngủ, để tuổi thơ ào về réo gọi... Thấy bạn vui lòng tôi cũng xôn xao...

Năm mới, Tết đến, thân chúc bạn tôi có được niềm vui ấm áp, có được hạnh phúc ngào ngạt hương thơm để đền bù lại quãng đường gian nan, khốn khổ không hạnh phúc của nửa cuộc đời đã qua...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment