Sunday, February 15, 2009

Chênh Vênh Cuộc Đời!


Đời là những dấu chấm hỏi ?, là những dấu chấm than !, là những con số... trông rất đơn sơ, đôi khi nhìn vào tưởng đâu có thể giải đáp dễ dàng, nhưng có lúc càng cố giải, càng mờ mắt, những con số cứ chập choạng nhảy múa để rồi bài tính vẫn không tìm ra đáp số, cho dù đã thức trắng đêm, đã trằn trở bao ngày... hay tại tôi vẫn là người dốt toán, dốt cả tính cộng trừ nhân, chia nên không làm sao giải nổi những bài toán đơn sơ ở đời thật?

Bạn tôi đấy, cho đến lúc này tôi vẫn hoàn toàn không biết tin tức, hoàn toàn mù tịt để rồi chỉ biết thương bạn ngậm ngùi, cay đắng. Bạn tôi không thể nào dại dột như tin từ Việt Nam đưa sang, bởi bạn tôi là người phóng khoáng, có tư tưởng cởi mở chứ không gò bó, nhút nhát như tôi. Bạn tôi đã thật sự làm tôi ngưỡng mộ, bởi bạn tôi dám sống, dám làm và cuộc đời này cho dù bạn tôi có thật sự không hiện hữu, bạn tôi cũng chẳng có gì để tiếc nuối bởi bạn tôi đã sống rất thật với chính mình từ tuổi học trò cho đến khi trở thành đàn bà, trở thành vợ, trở thành mẹ.

Lần cuối cùng gặp sau mấy chục năm xa cách nhân dịp về tham dự tạp chí mà tôi cộng tác vừa tròn 1 tuổi. Hai đứa gặp nhau mừng rỡ, đứa nào cũng bảo nhau trông chẳng khác khi xưa... 2 đứa vui đùa nhí nhảnh kể cho nhau nghe những thăng trầm cuộc đời từ khi xa nhau, từ khi rời bỏ tỉnh ly, từ khi xa lìa quê hương, những khó khăn lúc đầu nơi xứ người mà bạn tôi gặp phải, những bay nhảy khi tình lên cao... bạn tôi xinh và dễ thương như thuở nào...

Bạn cùng gia đình đưa tôi đi San Francisco, nơi có biển, có những con tàu ngoài khơi, nơi có những con đường quanh co thật đẹp, thật nên thơ. Chúng tôi hai đứa như dính liền nhau, vừa đi vừa kể cho nhau nghe những chuyện về mình, về người như không bao giờ hết. Tối về cả bọn rủ nhau đi nghe nhạc để chúng tôi có dịp nhắc lại những kỷ niệm đi "ban" vào những ngày cuối năm, vào những ngày sinh nhật. Vào một dịp lễ Noel, dối mẹ đi lễ, nhưng cả đám rủ nhau đi nhảy đầm. Cả đám con gái mặc mini ngồi dựa vào bức màn phía sau, tưởng đâu là bức tường, nào ngờ cả đám ngã ngửa đưa chân lên cao, thấy chúng tôi ngã, mọi người trong phòng hốt hoảng nhưng sau đó cười ầm ỷ làm cả đám con gái chúng tôi đỏ mặt đến muốn khóc không dám ra sàn nhảy... Những kỷ niệm đi chơi với bạn vào những tối cuối tuần hay sau giờ tan học như không bao giờ quên được...

Đêm hôm đó sau khi đi nghe nhạc về, bạn vào phòng tôi, hai đứa mỗi đứa một gối ngồi ôm nhắc lại chuyện ngày xưa, chuyện bạn bè trôi nổi mỗi phương, mỗi hoàn cảnh sau ngày đổi đời. Chúng tôi nói đủ chuyện, bạn nhắc đến cây si của tôi, đến ông anh của bạn, ông anh mà khi mới tìm được địa chỉ của tôi bên này đã gởi một thùng CD của các ca sĩ mà chúng tôi từng ưa thích làm tôi giật mình ngỡ ngàng, kể cho bạn nghe mà hai đứa cùng cười khúc khích. Bạn kể chuyện bà chị dâu hay ghen, bà chị dâu ghen cả với bạn tôi là em chồng... bạn xúi tôi chọc...tôi chỉ biết lắc đầu cười:
- "thôi đi, tội nghiệp ông ấy, lỡ nhà ông ấy không cháy mà lại cháy nhà tao thì khổ..."
Đó, chúng tôi thế đấy, cứ sáp vào nhau là vẫn còn tính nghịch ngợm như xưa bởi thế cho nên chúng tôi tâm sự kể lể suốt đêm cho đến lúc tôi phải ra phi trường, bạn cũng không quên tặng tôi món mắm cá mà bạn đã đặc biệt làm cho tôi đem về...

Ngồi trong máy bay, cơn mệt mỏi buồn ngủ rã rời làm tôi không còn tự chủ được nữa, cứ say sưa cho đến lúc tỉnh dậy thì máy bay đã đến một trạm chuyển tiếp...

Viết đến đây, nước mắt tôi long lanh như không thấy những chữ trên keyboard, lòng tôi đau, đau lắm, bởi với tôi, các bạn tôi chính là một phần ký ức của tôi đã bị cắt xén. Nghĩ đến bạn những ngày vừa qua tôi như lênh đênh trên sóng, tôi như mờ mịt trong mông lung bởi không tìm ra đáp số những bài toán mà tôi và các bạn tôi đang có... tôi bỗng giận tôi, giận những người chung quanh, tôi bỗng muốn một mình, tôi giam tôi trong phòng, không muốn viết, không muốn mở lòng ra, chỉ biết lang thang trên phố suốt đêm tìm hình ảnh để đưa vào blog của mình, với những bài viết xưa cũ...

Điện thoại reo vang, cứ reo chán rồi tắt, rút giây điện thoại ra, cell phone không muốn mở... Hôm nay là ngày lễ và hôm thứ 6, nếu cô bé làm chung không nhắc thì có lẽ sáng nay tôi lại lái xe đi làm mất thôi...

Bên ngoài lạnh quá!...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment