Sunday, February 15, 2009

Những Ngã Rẽ Cuộc Đời




Đang say ngủ, tiếng điện thoại reo vang làm giật mình...
- Xin lỗi đó có phải là nhà của...
- Dạ vâng, đúng rồi, xin lỗi ai đầu giây đó....
-.... đây,....còn nhớ không

Tôi muốn hét lên:
- Nhớ nhớ chứ, mày là người tao mong ngóng nhiều năm có biết không? Tại sao bây giờ mới liên lạc với tao?
- Tao gọi về VN, tụi nó cho số ĐT của mày... tao đang ở Atlanta. tao sang đây mười mấy năm rồi, tụi nó nói mày vẫn vậy như thuở đi học, không khác gì... tao bây giờ khác lắm...
- Sao lại không khác, mấy chục năm rồi còn gì, đứa nào chả vậy....
Hai đứa dành nhau nói, nói đủ chuyện, chuyện trên trời dưới đất, chuyện chồng con, chuyện bạn bè, chuyện ngang trái, chuyện lọc lừa, chuyện không chung thủy, chuyện tang thương, chuyện khốn khổ, chuyện đói nghèo, chuyện đơn độc... Nghe bạn kể mà lòng xốt xa, ngậm ngùi... Cứ mỗi lần nó hỏi "Mày biết không?" thì lại có một câu chuyện thương tâm đi theo...

- Mày biết không, bà trưởng lớp của mình hồi đó bây giờ nghèo lắm, gạo cứ phải đong từng bữa vậy mà 5 đứa con, hai ông bà suốt ngày chỉ biết đi nhà thờ, nhưng mà hạnh phúc lắm...

- Mày biết không? Mày có nhớ con... không? Nó lấy chồng đi kinh tế mới sau đó nghe bị chết vì bịnh gì đó...

- Mày biết không, con... lấy chồng có 2 đứa con, chồng nó bỏ, nó ở vậy nuôi con, bây giờ đang làm giáo sư dạy anh văn ở Thủ Đức...
- Mày biết không con của con... làm ca sĩ, nó bảo đời sống cũng đỡ vì con bé đi hát nuôi cả nhà...

Bạn tôi nói nhiều hơn nghe, đúng như con bạn ở VN dặn dò..."nếu nó gọi ĐT, mày cứ để cho nó nói, nó nói với tao là nó thèm nói lắm vì suốt ngày đi làm, về đến nhà lại một mình..." à ra thế, hèn chi, thỉnh thoảng lắm tôi mới có cơ hội xen vào...

- Ừ, tao biết, hồi chồng nó chết tao có gởi tiền về, nói chuyện với nó thấy nó khóc cười lung tung, nó dạo này làm sao ấy, tốc tốc gì đâu, viết thư cho tao mà nó bảo đem ra dịch vụ thuê họ viết... tội nghiệp nó ghê... tội nghiệp cả chồng nó nữa, có gia đình chồng ở Canada mà chẳng nhờ được gì...

Cứ nghe con bạn đầu giây huyên thuyên kể chuyện buồn về bạn bè như không ngưng nghỉ, bạn bè tôi sao lận đận tội nghiệp đến thế, đứa nào cũng dở dang, gẫy gánh... Thỉnh thoảng lắm mới nghe tin có đứa giầu nứt vách đổ tường, còn bao nhiêu nghe sao ngậm ngùi thương tâm quá... Các bạn tôi đứa nào cũng xinh, cũng dễ thương, dễ nhìn chứ có xấu gì cho cam mà sao lại hẩm hiu đến thế? Con bạn đầu giây cũng nặng trĩu nỗi buồn trong tim, cũng ngậm ngùi cay đắng từ ngày lấy chồng... còn tôi, tôi thế nào? So với các bạn ở đây hay ở bên kia có phải tôi vẫn là người may mắn hơn họ?....

*

Nhận được tin một con bạn ở cùng một phía niềm vui chưa trọn vẹn, chưa tìm được ngày gặp mặt lại nghe hung tin vê con bạn thân ở San Jose... xin đừng là thật như tin ở VN đưa sang là con bạn ngày nào đã ra đi hơn 1 năm.... xin đừng là sự thật, xin đừng là thế, dù gia đình bạn tôi đã từng có chị, có em tự vẫn... đừng nhé, đừng điên nhé, trời không dồn vào ngõ cụt đâu, đừng, đừng nhé, đừng làm tao sợ...

Bạn tôi thông minh, bạn tôi có cuộc sống an lành, thoải mái, gia đình hạnh phúc thì không lý nào... Vâng, không thể nào...

Mấy đêm nay mất ngủ, trằn trọc suốt đêm, từng cơn gió lạnh rít lên ngoài cửa sổ với những nghĩ suy mông lung làm đêm thêm dài vì không sao nhắm mắt nổi... Số phone của bạn không còn liên lạc được. Đêm trăn trở không biết làm cách nào để tìm hiểu sự thật về bạn... những lúc như thế này làm sao mà ngờ... chợt nhớ đến...

- Anh, anh làm ơn tìm đến địa chỉ này xem bạn em ra sao... vâng, em nhớ rồi, đúng là cái nhà mà anh đến đón đưa em ra phi trường...

Chợt nhớ đến người bạn ở cùng xóm với bạn ngày xưa, vội đi tìm địa chỉ email để nhờ, phải lang thang trên các phố ảo suốt đêm mới tìm ra địa chỉ... Mỗi lần mở email thấy tên người đang nhờ tìm tin về bạn, tim như muốn đứng lại, hồi hộp không dám mở thư trong giây lát, nhưng tin vẫn chưa có, vẫn mòn mỏi ngóng đợi... cầu xin đừng là sự thật, cầu xin chỉ là tin đồn... Hãy bình an nhé bạn thân tôi...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment