Tuesday, October 19, 2010

Tiệc Cưới



Đã mặc áo cô dâu thì cô gái nào cũng trở nên "Em đẹp nhất đêm nay" và cháu tôi, Nguyễn Thị Thảo Nguyên cũng là một trong những cô gái đặc biệt ngày hôm ấy.

Sài Gòn tưởng đâu khí hậu êm dịu vì trời đã đi vào đầu tháng 9, vậy mà cái nóng vẫn un đúc như trong một lò lửa, bước ra ngoài, mồ hôi xối xả như đứng dưới một vòi nước chảy nhẹ . Saigon hình như không còn những cơn gió hiu hiu nhè nhẹ như xưa, Saigon thay đổi nhiều quá, thay đổi về mọi phương diện, cả đến thời tiết cũng vậy. Tuy Saigon ngày xưa cũng có hai mùa mưa - nắng, nhưng cái nắng đâu có gay gắt như bây giờ, cái nắng đâu đến nỗi cháy da cháy thịt, như muốn làm bạc cả mầu màu áo, màu quần khi bước ra ngoài . Saigon làm tiêu điều dung nhan, làm xác xơ vóc dáng . Saigon thật sự không còn là một Saigon dễ thương của ngày xưa, như chính tôi cũng không tìm thấy chỗ đứng cho chính mình nơi tôi trở về .

Về đến SG trước lễ cưới một tuần, để thấy mọi người trong gia đình đều bận rộn với những thiệp mời . Những thiệp mời gởi đến người nhận chỉ có vài ngày trước lễ cưới, còn có thể gởi qua bằng email. Vậy mà người ta cũng đến đông đủ, đến nỗi phải thêm bàn phía bên ngoài phòng tiệc . Ở VN họ tổ chức thật sang trọng, to lớn hơn những tiệc cưới nơi tôi ở, những tiệc cưới đều phải chuẩn bị cả năm, phải gởi thiệp mời trước cả tháng hay hơn để khách tham dự chuẩn bị, hoặc không trùng vào những ngày mà khách mời bận phải đi xa, hoặc bận với một party nào khác .

Qua những nghi lễ phải có từ lễ gia tiên, ra mắt cha me, họ hàng, rước dâu, tiệc đưa dâu, cứ lần lượt diễn ra làm mọi người thật bận rộn, nhất là bố mẹ cô dâu, cô con gái lớn đi lấy chồng, lấy chồng từ một nơi thật xa, nơi có mùa đông dài hơn, cái lạnh co rúm nhiều hơn, và lễ cưới ở nhà thờ đã diễn ra trước sự chứng kiến của bà nội, các chú các cô ở Canada. Còn tôi, lý nào tôi không về VN để tham dự cái ngày đặc biệt của cháu tôi ? Cô cháu lớn nhất của những đứa cháu mà tôi thương yêu. Lý nào tôi không dại diện cho mẹ, chị và các em ở Canada để về dự lễ cưới của cháu với gia đình em tôi, cho dù cái nóng như thiêu như đốt làm tôi không thoải mái khi bước ra ngoài .

Tiệc cưới được tổ chức tại Gala Royale, 63 Mạc Đĩnh Chi, Quận 1, là một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố SG, với một đội ngũ phục vụ thật xuất sắc, lịch sự không thể chê vào đâu được . Bạn của vợ chồng em tôi ở nơi thật xa cũng về, hình như không thiếu một ai, học trò của em tôi cũng tham dự thật đông . Một cô vợ của bạn em tôi níu lấy tay ... giới thiệu mình rồi dắt tôi đến bàn của các học trò một thời mà chồng cô và em tôi dậy . Học trò đây sao? Sao trông họ lớn thế ? Học trò trông ngang ngửa với thầy ... nếu không nói thì không thể nào tôi nghĩ đó là các cô, các cậu học trò một thời nào đó của em tôi. Thời gian qua thật nhanh, nhanh đến không thể níu lại cho chính mình một điều gì ...

Đang ngồi tiếp chuyện với bà xui gia của em tôi, bà lớn tuổi đến từ Ban-Mê-Thuuột, các em giao cho tôi nhiệm vụ tiếp bà ... Một người đàn ông đến bện cạnh hỏi...
- Có nhận ra không đây?
Quay lại, tròn mắt, ngượng ngùng mỉm cười lắc đầu:
Người đứng bên nhắc vài điều để tôi nhớ lại . Nhưng tôi không thể nào nhớ được, đầu óc tôi hình như không vẽ nổi về một hình ảnh đang xa lạ trước mắt .

Người đàn ông thất vọng kêu lên, quay sang phân bua với bà xui em tôi:
- Trời ơi, người đâu mà vô tình, đến người hàng xóm bên cạnh nhà bao nhiêu năm mà cũng không nhớ ra, không nhận ra ...."
Tôi giật mình, nhìn ra, nhận ra, reo lên:
- Oh, nhận ra rồi, tại sao không nói là ở cạnh nhà, có vậy mà cũng cứ nhắc lung tung gì đâu, nhớ rồi, nhớ chứ làm sao quên được . Bà xã có đi không ?
- Không, có muốn đến gặp mấy người bạn ngày xưa không ?
Tôi gật đầu đi theo . Những người bạn một thời tuổi nhỏ ...
- Nãy thấy giới thiệu ... đi lên ... nghe giọng nói, tụi này bảo nhau không biết có phải không ? Ngờ ngợ nên sai nó đến hỏi ...

Bạn bè thay đổi nhiều quá, thay đổi đến khó nhận ra, phải chăng vì cuộc sống nơi đây, hay qua những men rượu để tiêu diêu năm tháng, đã biến những người bạn tuổi nhỏ của tôi ngày nào giờ đây trông phong trần khắc khổ ?

Con bé trông thật kiêu, thật đẹp trong chiếc áo đầm xanh vừa được thay thế bằng chiếc áo cưới màu trắng tinh, cô cháu tôi xinh thế, tha hồ làm chú rể điêu đứng, tha hồ mà để con bé bắt nạt . Tôi cảm thấy hạnh phúc trong tôi khi nhìn cô dâu chú rể quấn quýt chân nhau trong điệu nhảy đầu tiên, như nhìn vợ chồng em tôi đang tươi cười chào hỏi khách mời, đùa giỡn với bạn bè .

Không ngờ Saigon dạo này ăn chơi quá, còn hơn chúng tôi ở hải ngoại, đi đâu cũng thấy những bảng quảng cáo về các lớp, các trường dạy khiêu vũ . Con rể của bạn tôi là một trong những vũ sư của các lớp dạy khiêu vũ, nghe lời mẹ vợ cứ đi theo năn nỉ:
- "Bác, cháu mời bác nhảy với cháu một bản nhé !..."
Cậu bé cứ năn nỉ, tôi lại cứ lắc đầu ...
- "Thôi, tha cho bác đi, bác không dám đâu ... mời các cô nhỏ kia kìa ..."
- "Nhưng mà cháu ..."
Tôi vừa cười vừa lắc đầu bỏ đi:

Buổi tiệc nào rồi cũng tàn. Họ hàng, bạn bè, quan khách cũng từ từ ra về:
Bạn ngày xưa của tôi đến gần đòi chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Tôi mỉm cười, mim cười thôi ... Cô cháu đến mách:
- "Bác, bác có biết là bạn của bác đến nói với Thảo Nguyên làm sao không? "Bác là bạn của bác con, con phải chụp hình với bác và bác của con ..."
Mọi người nghe con bé nói đều bật cười, cô em dâu tôi xen vào ghẹo:
- Anh ấy muốn chụp hình với chị nên giả bộ đòi chụp hình chung với tụi nó đó ..."
Tôi cười và lảng đi. Dĩ nhiên là chẳng có một tấm hình nào "với bác và bác của con ..." cả.

Giòng đời trôi qua nhanh, thời gian vẫn lạnh lùng đi qua, như không chần chờ một ai, như một giòng nước cứ từ từ trôi qua những khe đá rồi tuôn ra biển ... như tuổi thơ của tôi ngày ấy là một chùm bong bóng đủ màu sắc đã vuột khỏi bàn tay bé nhỏ của tôi ngày nào, đã bay cao, bay quá cao đến khuất cả tầm từ lúc tôi bỏ đi ....


Nguyễn Thị Tê Hát
Ngày 2, tháng 9, 2010)

Một Chuyến Trở Về!



Một chuyến trở về ? Có thật là một chuyến trở về không khi nhà không có, khi không còn một chỗ đứng, không có một điểm tựa, không có cả khoảng trời riêng, mà chỉ thấy mình lạc lõng trên con phố đông người, khi cái nắng làm rám mắt môi, làm gẫy cong sợi tóc, khi khuôn mặt nhạt nhòa đẫm ướt mồ hôi, khi khói đường làm cay mắt, chiếc khăn bịt kín mũi miệng dưới cái mũ bảo hiểm như ngăn chặn không khí vào lồng ngực đến khó thở, khi những con mưa ào ạt rơi nhanh đến không kịp tìm chỗ ẩn núp, khi con đường thênh thang đã biến thành con sông ngập lụt hơn nửa bánh xe ...

Thật sự trong đầu không có ý định trở về lúc này, nhưng vì cái đám cưới của vợ chồng cô cháu nhỏ vừa mới làm lễ cưới ở Toronto, Canada sẽ trở về VN để làm lễ cưới ra mắt cha mẹ họ hàng 2 bên, nên làm sao không về được ? Cho dù trong lòng lo lắng không yên về những chậu lan trong phòng, lo vườn hoa trước, sau sân nhà với những cây hoa hồng, với 2 cây bông sứ vàng, đỏ đã mang về từ Houston? Làm sao không lo khi hai cây quất, tắc đang trổ bông trắng nhỏ đầy cành chưa kịp ươm trái, cho dù lúc nào cũng "mình nhé, nhớ để ý giùm em ..." nhưng khổ nỗi "mình nhé" thì cứ "mình nhé", còn cái chuyện người ta có nhớ đến hay vô tình không nhớ đến lại là chuyện khác .

Bước xuống phi trường TSN, lần này phi trường khang trang đẹp quá, thời tiết tốt nên máy bay đáp xuống sớm hơn dự tính . Người người nườm nượp, người đi, kẻ đón xôn xao ... người nhà vẫn không thấy, khi đi lại quên không mang theo số ĐT nên không còn nhớ để gọi ... thuê xe về thì lại sợ người nhà đang trên đường đi đón ... 10g rồi lại 10g 30 đêm, người đến và đi nhanh, còn mình, vẫn một mình ... Người công an, hình như không phải, tuy họ mặc quần áo nhà binh, lần này thấy lịch sự hơn, mềm mỏng hơn:
- Chị đến đây đứng chờ, người nhà dễ thấy hơn, chị có số ĐT không ? Tôi gọi giùm cho chị ...
Vừa nói vừa giúp đẩy chiếc xe nặng trĩu với hành lý chất đầy trên xe như đang uốn éo vì sức không đủ mạnh để giữ thăng bằng cho chiếc xe đi thẳng .

Sự tử tế lần đầu tiên bắt gặp, bỗng thấy lòng bình an hơn trong những lần trở về trước đây ...

- Chị, chị, tụi em đây nè ...
Mừng rỡ nhìn về hướng có tiếng kêu:
- Trời đất ơi, biết chị chờ bao lâu không ?
Nhìn đồng hồ ... gần 11g đêm .
Tiếng cười nói phân bua:
- Tụi em xem lộn giờ ...
Người lính giữ trật tự gần đó mỉm cười như mừng giùm tôi lúc này:
- Người nhà chị đến rồi nhé,
- Vâng, cám ơn anh nhiều ...

Trời cuối tháng 8 nhẹ nhàng, một cơn gió mát nhẹ thổi vào trong xe ... mới có mấy năm mà đường xá lại khác hẳn, nhà cửa hình như xây cao hơn, Nhìn quanh thấy con đường về nhà cậu em thấy khác và lịch lãm hơn, như phi trường tôi vừa rời bỏ lại phía sau, cũng như tôi vừa bỏ lại phương trời sau lưng có những người thân yêu đang mong ngóng từng ngày tôi trở lại ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Thursday, October 14, 2010

Kỷ Niệm Dấu Yêu













Thời gian dù có vội nhanh
Cũng đừng phai úa dung nhan thuở nào
Để tôi cất hết tình nhau
Nhốt vào trong đáy tim sâu một thời
Nụ cười xưa cũ vẫn ngời
Vẫn tươi thắm một góc trời ngày xưa
Mai này tuổi hết đong đưa
Ngồi ôn kỷ niệm mà ru nỗi buôn...


Nguyễn Thị Tê Hát

Wednesday, October 6, 2010

Những Cơn Mưa Chiều



Đâu biết lần đi lại đớn đau
Những ngày tháng lạ bỏ đằng sau
Những đêm mất ngủ, phương trời ấy
Những chiều nắng hạ với mưa ngâu

Có phải mưa ngâu không hở anh?
Mà sao mưa chẳng dịu dàng êm
Cho Chim Ô Thước bay về bến
Bắc cầu gặp gỡ nối duyên em?

Hay tại mưa chiều rơi quá mau?
Bão bùng nặng hạt gió đuổi nhau
Nên chim Ô Thước không nhìn thấy
Nên tình em mãi lạc duyên đầu

Em tưởng về đây giấc an bình
Mà sao đêm tối vẫn lặng thinh
Cho em đau nhói trong tiềm thức
Sầu lắng trong tim một bóng hình


Nguyễn Thị Tê Hát

Gửi Em!



Chị trở về đây nhuốm cơn đau
Rã rời mỏi mệt giữa đêm thâu
Nỗi lòng xa xứ ôi buồn lắm!
Nhức buốt trong tim một nỗi sầu

Sài Gòn giờ đã khác ngày xưa
Chẳng nắng lung linh, chẳng gió đùa
Nắng làm sợi tóc chia nhiều nhánh
Nắng rám má môi, nói sao vừa ?

Sài gòn giờ cũng vẫn mưa rơi
Cũng ào ạt qua một góc trời
Những cơn mưa lạ giờ tầm tã
Lụt lội con đường thấy tả tơi

Chị vẫn tin rằng có ngày mai
Sài Gòn tìm lại nét trang đài
Phố phường rồi cũng khơi màu sắc
Êm ả tình ai bớt thở dài

Cám ơn em nhé những lời thơ
Ủi an tình chị mới trở về
Mang lòng nặng trĩu hồn non nước
Lẫn trái tim đau, lỡ ước thề ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Friday, October 1, 2010

Anh không về Đại lễ đâu em /Anh Đừng Về Nhé Anh!

Anh không về Đại lễ đâu em

Anh không về Đại lễ đâu em
Dù Hà Nội ngàn năm hay vạn năm cũng thế
Khi vua Lý lại mang mão áo vua Tần!
Khi trong phim Việt Nam chỉ thấy sắc màu Trung Quốc!

Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc
Ông bà ta là thế!
Nên mới còn non nước Việt hôm nay
Hãy gửi cho anh một gói cốm màu xanh
Để anh nuốt vào lòng cả mùa thu Hà Nội
Gửi cho anh một cành liễu Hồ Tây
Để hồn anh mênh mang cùng sương khói . . .

Tưởng nhớ Người xưa đốt hương trầm là đủ
Hãy để những tỉ đô la xây bệnh viện, công viên
Để ngàn năm Thăng Long không thành ngàn mụn ghẻ
Để không còn những bộ phim
Ngộ độc cả ca dao, băng huyết cả tâm hồn

LPK
Sài gòn 17.9.2010

***

(Cam tac theo bai tho tren)

Anh Đừng Về Nhé Anh!


Ừ nhé, thôi anh chớ trở về
Thăng Long vạn vật đã ngủ mê
Ngàn năm Đại Lễ là hư ảnh
Chua chát quê mình nỗi ê chề

Em gởi cho anh chút cốm xanh
Tượng trưng Hà Nội sống trong anh
Để anh tưởng nhớ thu Hà Nội
Muôn thuở dịu êm đất trong lành

Em gởi cho anh liễu Hồ Tây
Để anh mơn trớn gió chiều nay
Để nghe trong cõi không gian ấy
Có lời tự tình nỗi đắng cay

Em gởi cho anh ở nơi xa
Nỗi lòng uất hận chốn quê nhà
Ngàn năm Đại Lễ Thăng Long ấy
Bày vẽ cho dân khổ trăm bề

Em gởi cho anh chút tình quê
Mong ngày hạnh ngộ hết não nề
Quê Hương rạng rỡ thôi khốn khổ
Thăng Long ngày ấy đợi anh về


Nguyễn Thị Tê Hát

Chẳng Về Đâu!...



Đã bảo lòng rằng ... chẳng về đâu!
Khi thuyền rẽ bến đã từ lâu
Bao năm xa cách không còn nữa
Gặp lại làm gì để khổ đau

Đã bảo lòng rằng ... chẳng về đâu!
Phương trời xưa cũ đã phai màu
Phố phường lạc lõng, chân không tới
Chỗ hẹn năm nào nên mất nhau

Đã quyết bảo lòng ... chẳng về đâu!
Mà sao đưa đẩy bước chân nhau
Không hẹn, lại gặp trong tiệc cưới
Cuống quýt nhìn nhau... đôi mắt sâu

Quay đi, run rẩy giả cười vui
Nói nói mà sao ... dạ rối bời
Lén nhìn ai đó trong men rượu
Chếnh choáng men sầu, dạ xót đau

Đã biết Nguyệt Ông cố tình bày
Ngày xưa ngang trái... hận hôm nay
Thì thôi đã lỡ ... đừng quay lại
Bước tới cho đời thôi đắng cay


Nguyễn Thị Tê Hát