Tuesday, October 19, 2010

Tiệc Cưới



Đã mặc áo cô dâu thì cô gái nào cũng trở nên "Em đẹp nhất đêm nay" và cháu tôi, Nguyễn Thị Thảo Nguyên cũng là một trong những cô gái đặc biệt ngày hôm ấy.

Sài Gòn tưởng đâu khí hậu êm dịu vì trời đã đi vào đầu tháng 9, vậy mà cái nóng vẫn un đúc như trong một lò lửa, bước ra ngoài, mồ hôi xối xả như đứng dưới một vòi nước chảy nhẹ . Saigon hình như không còn những cơn gió hiu hiu nhè nhẹ như xưa, Saigon thay đổi nhiều quá, thay đổi về mọi phương diện, cả đến thời tiết cũng vậy. Tuy Saigon ngày xưa cũng có hai mùa mưa - nắng, nhưng cái nắng đâu có gay gắt như bây giờ, cái nắng đâu đến nỗi cháy da cháy thịt, như muốn làm bạc cả mầu màu áo, màu quần khi bước ra ngoài . Saigon làm tiêu điều dung nhan, làm xác xơ vóc dáng . Saigon thật sự không còn là một Saigon dễ thương của ngày xưa, như chính tôi cũng không tìm thấy chỗ đứng cho chính mình nơi tôi trở về .

Về đến SG trước lễ cưới một tuần, để thấy mọi người trong gia đình đều bận rộn với những thiệp mời . Những thiệp mời gởi đến người nhận chỉ có vài ngày trước lễ cưới, còn có thể gởi qua bằng email. Vậy mà người ta cũng đến đông đủ, đến nỗi phải thêm bàn phía bên ngoài phòng tiệc . Ở VN họ tổ chức thật sang trọng, to lớn hơn những tiệc cưới nơi tôi ở, những tiệc cưới đều phải chuẩn bị cả năm, phải gởi thiệp mời trước cả tháng hay hơn để khách tham dự chuẩn bị, hoặc không trùng vào những ngày mà khách mời bận phải đi xa, hoặc bận với một party nào khác .

Qua những nghi lễ phải có từ lễ gia tiên, ra mắt cha me, họ hàng, rước dâu, tiệc đưa dâu, cứ lần lượt diễn ra làm mọi người thật bận rộn, nhất là bố mẹ cô dâu, cô con gái lớn đi lấy chồng, lấy chồng từ một nơi thật xa, nơi có mùa đông dài hơn, cái lạnh co rúm nhiều hơn, và lễ cưới ở nhà thờ đã diễn ra trước sự chứng kiến của bà nội, các chú các cô ở Canada. Còn tôi, lý nào tôi không về VN để tham dự cái ngày đặc biệt của cháu tôi ? Cô cháu lớn nhất của những đứa cháu mà tôi thương yêu. Lý nào tôi không dại diện cho mẹ, chị và các em ở Canada để về dự lễ cưới của cháu với gia đình em tôi, cho dù cái nóng như thiêu như đốt làm tôi không thoải mái khi bước ra ngoài .

Tiệc cưới được tổ chức tại Gala Royale, 63 Mạc Đĩnh Chi, Quận 1, là một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố SG, với một đội ngũ phục vụ thật xuất sắc, lịch sự không thể chê vào đâu được . Bạn của vợ chồng em tôi ở nơi thật xa cũng về, hình như không thiếu một ai, học trò của em tôi cũng tham dự thật đông . Một cô vợ của bạn em tôi níu lấy tay ... giới thiệu mình rồi dắt tôi đến bàn của các học trò một thời mà chồng cô và em tôi dậy . Học trò đây sao? Sao trông họ lớn thế ? Học trò trông ngang ngửa với thầy ... nếu không nói thì không thể nào tôi nghĩ đó là các cô, các cậu học trò một thời nào đó của em tôi. Thời gian qua thật nhanh, nhanh đến không thể níu lại cho chính mình một điều gì ...

Đang ngồi tiếp chuyện với bà xui gia của em tôi, bà lớn tuổi đến từ Ban-Mê-Thuuột, các em giao cho tôi nhiệm vụ tiếp bà ... Một người đàn ông đến bện cạnh hỏi...
- Có nhận ra không đây?
Quay lại, tròn mắt, ngượng ngùng mỉm cười lắc đầu:
Người đứng bên nhắc vài điều để tôi nhớ lại . Nhưng tôi không thể nào nhớ được, đầu óc tôi hình như không vẽ nổi về một hình ảnh đang xa lạ trước mắt .

Người đàn ông thất vọng kêu lên, quay sang phân bua với bà xui em tôi:
- Trời ơi, người đâu mà vô tình, đến người hàng xóm bên cạnh nhà bao nhiêu năm mà cũng không nhớ ra, không nhận ra ...."
Tôi giật mình, nhìn ra, nhận ra, reo lên:
- Oh, nhận ra rồi, tại sao không nói là ở cạnh nhà, có vậy mà cũng cứ nhắc lung tung gì đâu, nhớ rồi, nhớ chứ làm sao quên được . Bà xã có đi không ?
- Không, có muốn đến gặp mấy người bạn ngày xưa không ?
Tôi gật đầu đi theo . Những người bạn một thời tuổi nhỏ ...
- Nãy thấy giới thiệu ... đi lên ... nghe giọng nói, tụi này bảo nhau không biết có phải không ? Ngờ ngợ nên sai nó đến hỏi ...

Bạn bè thay đổi nhiều quá, thay đổi đến khó nhận ra, phải chăng vì cuộc sống nơi đây, hay qua những men rượu để tiêu diêu năm tháng, đã biến những người bạn tuổi nhỏ của tôi ngày nào giờ đây trông phong trần khắc khổ ?

Con bé trông thật kiêu, thật đẹp trong chiếc áo đầm xanh vừa được thay thế bằng chiếc áo cưới màu trắng tinh, cô cháu tôi xinh thế, tha hồ làm chú rể điêu đứng, tha hồ mà để con bé bắt nạt . Tôi cảm thấy hạnh phúc trong tôi khi nhìn cô dâu chú rể quấn quýt chân nhau trong điệu nhảy đầu tiên, như nhìn vợ chồng em tôi đang tươi cười chào hỏi khách mời, đùa giỡn với bạn bè .

Không ngờ Saigon dạo này ăn chơi quá, còn hơn chúng tôi ở hải ngoại, đi đâu cũng thấy những bảng quảng cáo về các lớp, các trường dạy khiêu vũ . Con rể của bạn tôi là một trong những vũ sư của các lớp dạy khiêu vũ, nghe lời mẹ vợ cứ đi theo năn nỉ:
- "Bác, cháu mời bác nhảy với cháu một bản nhé !..."
Cậu bé cứ năn nỉ, tôi lại cứ lắc đầu ...
- "Thôi, tha cho bác đi, bác không dám đâu ... mời các cô nhỏ kia kìa ..."
- "Nhưng mà cháu ..."
Tôi vừa cười vừa lắc đầu bỏ đi:

Buổi tiệc nào rồi cũng tàn. Họ hàng, bạn bè, quan khách cũng từ từ ra về:
Bạn ngày xưa của tôi đến gần đòi chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Tôi mỉm cười, mim cười thôi ... Cô cháu đến mách:
- "Bác, bác có biết là bạn của bác đến nói với Thảo Nguyên làm sao không? "Bác là bạn của bác con, con phải chụp hình với bác và bác của con ..."
Mọi người nghe con bé nói đều bật cười, cô em dâu tôi xen vào ghẹo:
- Anh ấy muốn chụp hình với chị nên giả bộ đòi chụp hình chung với tụi nó đó ..."
Tôi cười và lảng đi. Dĩ nhiên là chẳng có một tấm hình nào "với bác và bác của con ..." cả.

Giòng đời trôi qua nhanh, thời gian vẫn lạnh lùng đi qua, như không chần chờ một ai, như một giòng nước cứ từ từ trôi qua những khe đá rồi tuôn ra biển ... như tuổi thơ của tôi ngày ấy là một chùm bong bóng đủ màu sắc đã vuột khỏi bàn tay bé nhỏ của tôi ngày nào, đã bay cao, bay quá cao đến khuất cả tầm từ lúc tôi bỏ đi ....


Nguyễn Thị Tê Hát
Ngày 2, tháng 9, 2010)

No comments:

Post a Comment