Tuesday, October 19, 2010

Một Chuyến Trở Về!



Một chuyến trở về ? Có thật là một chuyến trở về không khi nhà không có, khi không còn một chỗ đứng, không có một điểm tựa, không có cả khoảng trời riêng, mà chỉ thấy mình lạc lõng trên con phố đông người, khi cái nắng làm rám mắt môi, làm gẫy cong sợi tóc, khi khuôn mặt nhạt nhòa đẫm ướt mồ hôi, khi khói đường làm cay mắt, chiếc khăn bịt kín mũi miệng dưới cái mũ bảo hiểm như ngăn chặn không khí vào lồng ngực đến khó thở, khi những con mưa ào ạt rơi nhanh đến không kịp tìm chỗ ẩn núp, khi con đường thênh thang đã biến thành con sông ngập lụt hơn nửa bánh xe ...

Thật sự trong đầu không có ý định trở về lúc này, nhưng vì cái đám cưới của vợ chồng cô cháu nhỏ vừa mới làm lễ cưới ở Toronto, Canada sẽ trở về VN để làm lễ cưới ra mắt cha mẹ họ hàng 2 bên, nên làm sao không về được ? Cho dù trong lòng lo lắng không yên về những chậu lan trong phòng, lo vườn hoa trước, sau sân nhà với những cây hoa hồng, với 2 cây bông sứ vàng, đỏ đã mang về từ Houston? Làm sao không lo khi hai cây quất, tắc đang trổ bông trắng nhỏ đầy cành chưa kịp ươm trái, cho dù lúc nào cũng "mình nhé, nhớ để ý giùm em ..." nhưng khổ nỗi "mình nhé" thì cứ "mình nhé", còn cái chuyện người ta có nhớ đến hay vô tình không nhớ đến lại là chuyện khác .

Bước xuống phi trường TSN, lần này phi trường khang trang đẹp quá, thời tiết tốt nên máy bay đáp xuống sớm hơn dự tính . Người người nườm nượp, người đi, kẻ đón xôn xao ... người nhà vẫn không thấy, khi đi lại quên không mang theo số ĐT nên không còn nhớ để gọi ... thuê xe về thì lại sợ người nhà đang trên đường đi đón ... 10g rồi lại 10g 30 đêm, người đến và đi nhanh, còn mình, vẫn một mình ... Người công an, hình như không phải, tuy họ mặc quần áo nhà binh, lần này thấy lịch sự hơn, mềm mỏng hơn:
- Chị đến đây đứng chờ, người nhà dễ thấy hơn, chị có số ĐT không ? Tôi gọi giùm cho chị ...
Vừa nói vừa giúp đẩy chiếc xe nặng trĩu với hành lý chất đầy trên xe như đang uốn éo vì sức không đủ mạnh để giữ thăng bằng cho chiếc xe đi thẳng .

Sự tử tế lần đầu tiên bắt gặp, bỗng thấy lòng bình an hơn trong những lần trở về trước đây ...

- Chị, chị, tụi em đây nè ...
Mừng rỡ nhìn về hướng có tiếng kêu:
- Trời đất ơi, biết chị chờ bao lâu không ?
Nhìn đồng hồ ... gần 11g đêm .
Tiếng cười nói phân bua:
- Tụi em xem lộn giờ ...
Người lính giữ trật tự gần đó mỉm cười như mừng giùm tôi lúc này:
- Người nhà chị đến rồi nhé,
- Vâng, cám ơn anh nhiều ...

Trời cuối tháng 8 nhẹ nhàng, một cơn gió mát nhẹ thổi vào trong xe ... mới có mấy năm mà đường xá lại khác hẳn, nhà cửa hình như xây cao hơn, Nhìn quanh thấy con đường về nhà cậu em thấy khác và lịch lãm hơn, như phi trường tôi vừa rời bỏ lại phía sau, cũng như tôi vừa bỏ lại phương trời sau lưng có những người thân yêu đang mong ngóng từng ngày tôi trở lại ...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment