Wednesday, April 21, 2010

Câu Kinh Cuối Ngày



Giáo đường vang tiếng kinh cầu
Từ em hạnh phúc rong rêu tháng ngày
Chiều về con phố mưa bay
Trời không gió nổi mà sao lạnh đầy

Bên ngoài hiu hắt theo ngày
Trong em hiu hắt lất lây nỗi buồn
Ô hay! Sao nước mắt tuôn
Tủi thân nhòa nhạt theo câu kinh buồn ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Tuesday, April 20, 2010

Quên Đi Anh!



Quên đi anh, cũng đừng thương đừng nhớ
Đừng hận lòng khi lỡ chuyến đò ngang
Đừng trách em tách bến quá vội vàng
Đừng cay đắng khi tình chia đôi ngã

Tháng tư đen, cuộc đời anh vất vả
Chốn lao tù đầy ải giữa rừng sâu
Triệu con người tức tưởi khóc thương nhau
Khi vận nước đi vào cơn nghiệt ngả

Ngóng tin anh, bao mùa thu thay lá
Mỏi mòn chờ không biết được ngày mai
Năm tháng đi qua, năm tháng thở dài
Em tuyệt vọng nghe tim mình buốt giá

Con lộ 7 ngày xưa nhiều luyến nhớ
Những cuối tuần anh đưa đón em qua
Rừng núi cao nguyên xanh thẳm mặn mà
Ai biết được kinh hoàng tuôn máu chảy

Đọc thơ anh, những vần thơ khốn khổ
Uất hận nhiều làm vỡ nát tình ta
Em xin người, thôi đừng có xót xa
Đừng thương nhớ một thời nay đã cũ

Quên đi anh, quên em! Nguời yêu nhỏ!


Nguyễn Thị Tê Hát

Anh và Biển Nhớ!



Em vẫn thế giữa hoang đường tuổi nhỏ
Vẫn ngu ngơ nghe biển cát thì thầm
Chưa biết tình là một cõi ăn năn
Chưa biết khóc khi đời chia đôi ngã

Anh hai tay ôm choàng con sóng dữ
Mải miết tìm em giữa cõi hư vô
Ánh trăng đêm soi rõ bóng em mờ
Vừa biến mất giữa vùng trời huyền ảo

Anh nơi đâu, hay chìm vào biển nhớ?
Bãi cát chiều như có vết chim di
Chợt đâu đây thoang thoảng tiếng thầm thì
Ai gọi khẽ tên em từ cõi vắng!


Nguyễn Thị Tê Hát

Nghịch Mùa



Nghịch mùa, gió lạnh Tháng Tư
Thổi qua con phố, làng quê bất ngờ
Hạnh phúc, ngày ấy vật vờ
Như con sông nhỏ lách ra biển dài

Khăn sô, một giải bi ai
Quấn lên tim mẹ, để giờ nát tan
Quê hương mình quá điêu tàn
Trăm dân ngàn họ, thở than một đời

Hồn thiêng, sông núi chơi vơi
Nỗi lòng xa xứ, một trời cách ngăn
Tháng Tư, ai chẳng băn khoăn
Ai không ngào nghẹn, lòng đau ít nhiều

Vết thương, nặng trĩu tim yêu
Giờ đây lại phải, hai quê xứ người
Hồn ma, uẩn khúc nơi đâu?
Sao không về lại, đòi quê hương mình ?


Nguyễn Thị Tê Hát

Saturday, April 10, 2010

Chỉ Tại Gió



Ngày ấy yêu nhau
Hạnh phúc lứa đôi
Nào ngờ giố lốc
Thổi bay cuộc tình

Cuộc tình ngày ấy
Không thương đau
Không hấp hối
Chỉ tại gió
Cơn gió nghịch mùa
Từ đâu kéo lại
Thổi thốc cuộc tình ta

Ngày ấy mình yêu nhau
Tình không thương đau
Tình không hấp hối
Nên ngàn năm sau
Tình mãi còn trong nhau ...


Nguyễn Thị Tê Hát

Nhớ Về Một Tháng Tư


Ba giờ yên giấc ngủ
Nơi nghĩa trang xứ người
Êm đềm trong mộ cỏ
Thôi không còn nỗi đau

Tháng Tư về tưởng nhớ
Đau lắm người xa quê
Ai người không nhỏ lệ
Nhớ khung trời ngày xưa

Hôm nay con lên "nét"
Những hình ảnh thương tâm
Về Tháng Tư năm ấy
Lòng con! ôi nghẹn ngào

Bóng dáng ba ngày đó
Trong trí nhớ không nguôi
Ba đứng lên lảo đảo
Khi nghe lệnh cúi chào


Con nhìn long lanh lệ
Theo dáng ba u sầu
Trong tim con nặng trĩu
Khóc thương ba một mình

Trời hôm nay trở lạnh
Tháng Tư chẳng vào xuân
Đất trời như cùng khóc
Thương quê mình long đong .


Nguyễn Thị Tê Hát

Tháng Tư Buồn



Những bài thơ tháng tư, buồn da diết
Vẫn ngậm ngùi, nghe nghẹn thắt trong tim
Giọt nước mắt rơi, sao buốt giá hồn trinh
Cho sống lại, một bức tranh khốn khổ

Tháng tư đen, bầu trời đem bão tố
Gió điên cuồng, thổi hạnh phúc ra khơi
Người người dắt nhau, chạy trốn tiếng cười
Loài dã thú, tung hoành nơi phố thị

Bao năm qua, tháng tư hoài nhắc nhở
Nơi xứ người, như một vết dao đâm
Những nén nhang, xin cất tiếng cầu kinh
Cho siêu thoát, những linh hồn vị quốc

Tháng tư đen, bây giờ thành Quốc Hận
Khi trên đầu khăn trắng, vết thương xưa
Khi quê hương, còn đẫm những cơn mưa
Khi loài thú còn rong chơi phố thị ...

Tháng tư đen, nơi quê người tủi nhục
Kiếp lưu vong, hằn đậm vết thương mình
Thương quê hương, vận nước quá điêu linh
Xin khấn nguyện, Tháng Tư hồng xứ mẹ


Nguyễn Thị Tê Hát