Wednesday, January 18, 2012
Sang Đông!
Trời sang đông nên trời nhiều lạnh lẽo
Hai bên đường cây ngơ ngẩn trơ xương
Mây mù giăng giăng hiu hắt vấn vương
Từng sợi mỏng mưa về rơi trên tóc
Em một mình thẫn thờ theo con dốc
Chân bước đều xào xạc lá bay ngang
Ai biết rằng bao năm tháng mênh mang
Em vẫn nhớ một trời xưa dĩ vãng
Chiều không mây, nên trời buồn lãng đãng
Không gian này sao buốt giá trong tim
Đã bao năm em vẫn cứ đi tìm
Một hạnh phúc nhưng hoài không lên tiếng
Trong tim em như vực sâu thăm thẳm
Cho đêm về réo gọi nỗi cô đơn
Tình ở đâu? Có nghe tiếng van lơn
Nghe em trách một đời em héo úa ?!!
Nguyễn Thị Tê Hát
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment