Trời khuya bóng tối phủ bên ngoài
Giữa đêm trừ tịch lắng hồn ai
Gió về lạnh lẽo vi vu thổi
Ve vuốt nỗi sầu bóng liêu trai
Tự độ bao giờ tay trắng tay
Không còn lưu luyến giấc mơ đầy
Chỉ còn trái đắng treo hờ hững
Bên cạnh cuộc đời như bóng mây
Lòng đã khi nào thành vũng sâu
Mà nghe tê tái ngập hồn đau
Để trong tĩnh lặng không gian ấy
Quay quắt một mình giữa xanh xao
Đêm nay le lói ánh trăng cao
Chênh chếch mờ soi một lối vào
Góc nhỏ riêng mình đôi mắt đỏ
Cuộn kín đời mình giữa hư hao
Nguyễn Thị Tê Hát
No comments:
Post a Comment