Người Thương Nhiều!...
Nhưng Thương Người Thì Ít !...
Nghe người nói, lòng bỗng dưng xao xuyến
Một chút gì, vướng víu thuở còn thơ
Mắt nai ngây tròn, thuở bé dại khờ
Nên đâu biết, tình ai còn vương vấn
Nếu ngày xưa, đã một lần quyến luyến
Thì kiếp này, xin hẹn lại kiếp sau
Tình không tròn, nên tình mãi lao đao
Nơi xứ lạ... Nỗi buồn, em câm nín
Tình không trao, sao tình giờ lên tiếng?
Tình không nợ nần, chẳng nghĩa phu thê
Để trăm năm, tình vẫn mãi ê chề
Khi nhớ đến, một thời em mắt biếc
"Người thương nhiều, nhưng thương người thì ít"
Câu nói này, sao mai mỉa hôm nay
Nếu ngày xưa, người cứ nói "yêu em"
Thì có lẽ, cuộc đời không đôi ngã
Người bên kia, nỗi lòng hiu quạnh quá
Em bên này, trống vắng một niềm đau
Người và em như hai hướng địa cầu
Đuổi bắt mãi... một đời không bắt gặp...
Nguyễn Thị Tê Hát