Giòng đời như nước chẳng ngừng trôi
Đất nước tang thương vẫn ngút trời
Anh có nghe được lời trong gió
Những tiếng thở dài nước mắt rơi
Quê mình khốn khổ cảnh lầm than
Thảm cảnh ngày nay quá hoang tàn
Địa ngục trần gian giờ bỏ ngỏ
Con người cơ cực nát tam can
Em vẫn một mình với đớn đau
Cuộc đời tẻ lạnh ủ ê sầu
Soi gương mà thấy dung nhan lạ
Hờ hễnh bên đời bóng chim câu
Có lẽ duyên mình chẳng là duyên
Nên đời quanh quẩn với muộn phiền
Thương người viễn xứ lòng quặn thắt
Khi đời con gái dở dang duyên
Anh bảo một ngày sẽ bình yên
Không còn tang tóc với điêu linh
Chỉ e ngày ấy, em anh đã...
Nằm dưới mộ sâu, lẻ loi mình...
Nguyễn Thị Tê Hát
Tuesday, January 5, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment