Sunday, January 17, 2010

Biển Nhớ!... và Những Đoản Khúc


Hôm nay không có gió. Biển buồn lặng im, biển trông mệt mỏi gần như tuyệt vọng. Những con sóng uể-oải va vào nhau từ từ trôi vào bãi cát, như lười biếng, như không muốn xoá đi dấu vết của những bước chân in đậm trên cát. Những lâu đài xây trên cát vẫn còn nguyên... Biển hôm nay hiền hoà, không cuồng loạn, không nghe tiếng gió thì thầm những lời âu yếm. Những con Chim Biển rủ nhau đậu trên những mỏm đá cao cũng nghiêng đầu lặng lẽ đứng nhìn những gợn sóng nhỏ lăn tăn ngoài xa. Những con nước đập nhẹ vào chân những tảng đá rong rêu như vỗ về, như an ủi. Bãi cát vắng vẻ nằm dài như chờ đợi những con sóng xô nhau vào bờ.

Hôm nay, Biển buồn, hôm nay gió đi vắng và...lòng người sao thấy buồn mênh-mang...


*********************

Chiều qua em ra Biển, mặt trời đỏ gay, hình như đang thất tình ai đó nên đã mượn men rượu giải sầu. Mặt trời cũng buồn nữa, mặt trời đang chệnh choạng ngả nghiêng bước về cuối chân trời. Gió vẫn đi chưa về và Biển lặng vẫn mênh mông...

Em thả dài những bước chân hoang trên cát, vai em nặng gánh sầu, em muốn đứng trên mỏm đá cao như cánh chim Biển ngày nào để quăng cả gánh sầu xuống cho Biển, nhưng Biển vẫn vô tình quay đi, gánh sầu lại vẫn sầu trên vai em... Biển hãy trả lại nụ cười cho em đi, nụ cười ngày xưa em đã vô tình đánh rơi trên Biển ngày nào, hãy tìm kiếm nó dưới lòng đại dương hay nụ cười của em đã trôi giạt đến một góc Biển nào đó...

Mặt trời đã trốn lên giường ngủ, em ngồi đây bó gối nhìn ra Biển xa, bóng tối đang đi về, con ốc Biển em đưa lên tai nghe để đón chờ tiếng gió, vẫn một sự lặng thinh. Ngoài xa that xa, trên bầu trời đêm hạ, em chợt thấy một vì sao lẻ loi...


******************

Đêm qua không ngủ được, nằm hoài trăn trở, muốn dậy để lấy cho mình một viên thuốc ngủ nhưng lại thôi, em nằm đó với cái TV trước mặt, với cái bấm đổi tầng số trong tay và em thiếp dần vào giấc ngủ. Giấc ngủ không đủ tròn đã đánh thức em dậy sớm.

Lái xe quanh quẩn em lại ra Biển, em lại tìm đến Biển. Biển sáng nay cũng buồn như em. Gió vẫn chưa về, mặt biển vẫn lăn tăn không gợn sóng. Những con chim Hải Âu chưa thức giấc. Mặt trời đêm qua uống rượu say nên còn đang ngái ngủ. Em đi lang thang trên bãi cát, em đếm những dấu chân mình hằn trên cát với những bước chân qua lại... Biển sáng nay vắng vẻ, yên tĩnh, Biển vẫn lặng im như một chịu đựng, như một toan tính nào đó mà Biển không muốn nói ra. Em nghe có tiếng sấm rì rầm ngoài xa, những đám mây xám vừa xuất hiện, cơn mưa hạ hiếm hoi sắp sửa kéo về. Sợ những cơn mưa đuổi theo, em leo vội trốn vào một hốc đá, ngồi ôm gối nhìn ra xa, em thấy em buồn, em thấy em cô độc, em bỏ gánh sầu trên vai em xuống, em xắp xếp lại cho ngay ngắn... Nỗi sầu nhiều quá, hèn chi nặng quá Biển ơi! Em muốn đem gánh sầu của em trao cho Biển, nhưng Biển không nhận, em muốn mang đi bán, nhưng biết bán cho ai? Em muốn mở ra xem lại nhưng sợ mình sẽ khóc, em sẽ khóc thật nhiều để những giọt nước mắt không ngừng của em sẽ làm đầy thêm nước ngoài Biển khơi, sẽ tràn vào bờ và xoá đi những dấu chân in trên cát của em sáng nay... Biển hãy im và đừng nói gì cả, hãy để một mình em nói, Biển lên tiếng, em sẽ tủi thân, em sẽ khóc, và Biển sẽ không thể nào dỗ em được.

Cơn mưa vội về, hắt lên tóc, lên mặt em. Những hạt mưa hạ sáng nay ướt nhạt nhoà mắt môi em... hình như mằn mặn, hình như là... nước mắt em!


***********************

Sáng nay em dậy sớm, em thấy lòng thật buồn, em không muốn ngồi dậy, em không muốn đi làm, em lười biếng, nhưng em cũng chẳng muốn tìm đến Biển... Đêm qua không ngủ được, trằn trọc suốt một đêm, Biển nói gì em?... không, không phải thế đâu! đầu óc em đang trống rỗng, tất cả như bỏ em đi nên không nghĩ được gì, em chỉ thấy mình mỏi mệt quá Biển ạ! Em làm sao đây!!! Em muốn buông xuôi tất cả, em muốn ra đi thật xa, em muốn đến một hoang đảo nào đó không có con người hiện diện để em được nằm dài trên bãi cát, nhìn trời đất rộng thênh thang, để em được bắt kịp hơi thở của em, để em được nhìn chính cái bóng của mình in trên cát, để em được đón nhận cái thinh lặng của Biển của gió, của những tiếng sóng vỗ về ru em ngủ, để em quên em, để em được ngủ vùi và để em...không dậy nữa...


*********************

Biển ơi! hôm nay nóng quá đi, nóng theo em cả trên con đường dẫn vào chỗ em làm... em sợ cái nóng nên em phải chạy ra đây với biển, trốn trong hang hốc như con chim trốn nắng, để em thèm một bóng mát, thèm một tàn lọng để được núp dưới bóng mát đó cho em quên đi những thiêu đốt cuộc đời chung quanh, để em không cần phải chạy ra biển, tìm đến cái hang nhỏ bé này như tìm một nơi trú ẩn cho riêng mình, như trốn tránh cái thế giới bên ngoài, để chỉ còn có em, biển xanh đại dương và sóng vỗ... Để em không cần phải nhờ những con sóng gào to nhấp nhô ngoài khơi át đi tiếng khóc của em, để em không phải nhờ gió lau khô giùm em những giọt nước mắt vừa rơi vội vàng xuống má...

Ngày xưa... mỗi lần ra biển, dõi mắt nhìn xa tắp ngoài khơi, chỉ thấy mặt biển giáp với chân trời, em ao ước được đến đó, em có cảm tưởng nếu em đến được nơi ấy, em sẽ gặp lại những gì mà em đang tìm kiếm, nhưng...làm sao em đến được, bởi em không là chim, không là Hải Âu nên em mãi ngồi bó gối nơi này nhìn ra biển xa, ngày này qua ngày nọ để rồi nỗi buồn như rong rêu bám chặt lấy đời mình, như những con hào bám chặt vào chân những tảng đá để đêm ngày cứ phải nghe hoài điệp khúc tự tình của gió, của biển... Xa xa, em thấy một cánh chim lẻ bạn đang lộn lên xuống với những con sóng nhấp nhô ngoài biển khơi...


*********************

Mấy hôm nay em không ra biển, em buồn, em không muốn làm gì cả, em chỉ muốn giam mình trong căn phòng nhỏ với những giòng nhạc, với những quyển truyện, nhưng tất cả hình như không nhét vào đầu em được. Em pha cho mình một ly coke, một chút rượu thơm để ru em ngủ, để quên đi cái muộn phiền em đang có, quên đi những cái em muốn quên, nhưng sao vẫn không quên được, những cái dễ ghét đó cứ nhảy múa trong đầu đến khó chịu... Men rượu làm em chập chờn... Mưa đi về, những cơn mưa của những sáng như sáng nay vẫn không đủ để đem cái mát lạnh về trên thành phố này, vườn hoa cúc của em cũng không kịp tươi vì sự dày vò của những cơn nóng tháng hạ nơi đây...

Buổi chiều định bước ra khỏi cái vỏ ốc của em, định lái xe đi loanh quanh đâu đó... Trời bỗng dưng mưa, mưa nhiều như giữ em lại, không cho em ra khỏi cái vỏ ốc mượn hồn của em, những hạt mưa rơi thánh thót, mưa hắt lên cửa kiếng nhưng mưa không nặng hạt... Nhưng ô kìa!...hình như gió cũng đang ở ngoài sân, gió đang về như muốn đuổi mưa đi, mưa dùng dằng nhưng gió cứ đẩy mạnh đằng sau, mưa đành chịu thua và...mưa biến mất. Trên những khung của kiếng, chỉ còn lấp lánh những giọt nước...


*********************

Trong nỗi cô đơn tận cùng, con người chỉ muốn buông xuôi thôi phải không biển? Em đó, em cũng muốn buông xuôi, em muốn vứt bỏ tất cả để ra đi... nhưng em nhát quá, em chưa có đủ can đảm để làm điều đó Biển ạ... Nên em mãi giam em trong căn phòng nhỏ làm em ngộp thở, em có cảm tưởng như căn phòng này không đủ dưỡng khí cho 2 lá phổi đang phập phồng trong em... Có cái gì đó cứ day dứt dày vò, cái gì như níu kéo, giằng co... làm em không chịu nổi... Đêm nay, tiếng hát Tuấn Ngọc trong "Nha Trang Ngày Về" em nghe sao sầu thảm quá, lạnh người quá, cái giọng khàn khàn, lừng khừng, chậm buồn của Tuấn Ngọc nghe chới với, nghe tuyệt vời làm sao, làm em mờ cả mắt, hay nhất khi Tuấn Ngọc buông chữ "ƠI!" sao em nghe đau quá, nát lòng quá Biển ơi! Em nằm co ro, chùm kín chăn từ đầu đến chân để gậm nhấm cái đau qua tiếng hát của Tuấn Ngọc, của "Nha Trang Ngày Về" của em, vì em cũng đang có cái đau của riêng mình, nhưng... Có cái đau nào không giống nhau không hở Biển???


*********************

Một tuần trôi qua thật là nhanh, lại một cái cuối tuần đến để phải đối diện với những khoảng trống trước mặt. Lệ Thu đang hát Biển Nhớ, tiếng hát day dứt như sóng vỗ làm em buồn em nhớ đến Ghềnh Ráng của một Qui-Nhơn năm nào, nơi có những tảng đá nằm ngả nghiêng, chồng chất lên nhau. Xa xa là Hòn Chồng, nơi đó là nhà của em đó Biển. Em đã chiếm cái hang đó cho riêng em từ lâu. Ở đó, em chỉ muốn nằm soài trên tảng đá lớn ấy để hứng lấy những cơn gió Biển, nằm ngắm những con sóng xanh dồn dập đuổi bắt nhau, để rồi ngã ngả nghiêng vào đá để cùng cười vỡ vụn thành một vùng bọt biển li ti trắng xoá, từ từ kéo nhau ra xa, rồi lại từ từ kéo nhau vào...

Sóng và gió biển làm ẩm tóc em, làm mặt em mát lạnh... Ở đó bình an, không nghe tiếng pháo kích, không nghe bom đạn, không có nghĩ suy, không tính toán thiệt hơn... tất cả như tách rời khỏi cái thế giới đang xô bồ náo nhiệt, dành giật đánh phá trong đất liền. Ở đó thật là thần tiên, không gì ngoài tiếng gió thổi vi-vu, tiếng cười đùa của sóng biển và tiếng hát của loài chim Biển bay ngang.

Như những bước chân chim, em hồn nhiên nhảy nhót trên những mỏm đá nhiều lúc trơn trượt đến suýt ngã làm người đi sau như một canh chừng cứ hồi hộp vươn tay để đón lấy để rồi trìu mến gọi em là con sóc nâu, là những cái tên gọi làm Biển cười khúc khích, làm em đỏ mặt...

Ngày xưa đó, những gì bắt đầu bằng 2 chữ ngày xưa bao giờ cũng đẹp và cũng dễ thương phải không Biển? Để em kể một trong những cái kỷ niệm ngày xưa của em cho Biển nghe nhé!...

Ngày xưa, vào một đêm không trăng, chỉ có những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, chỉ có những ngọn đuốc của những người đi tìm Còng, để rồi làm Còng cuống quýt sợ hãi chạy ngổn ngang trên cát, chui nhanh vào những cái lỗ nhỏ sâu trên bãi cát, mà Còng đã tự đào từ bao giờ...Tuy biển tối đen, nhưng Biển đã được điểm tô bởi những vì sao lác đác trong bầu trời đêm hạ như đang rơi rụng trên mặt biển, như đang nhảy múa trên đầu những ngọn sóng, để biển về đêm thêm huyền hoặc, thêm lung linh, để em lịm hồn trong cái thế giới huyền ảo đó, để em chợt thấy mình mềm đi trong vòng tay ai, để em thấy hơi ấm ai quyện với khói thuốc thả vào trong tóc em, và... hình như nụ hôn nào vừa nhờ gió nhẹ nhàng gởi lại trên mắt, trên môi... Một hạnh phúc nào đó vừa rơi xuống hồn em...


*********************

Đêm qua em lại mất ngủ, em lại ngồi dậy trước cái computer, em lại bắt đầu gõ, em gõ lung tung, em dạo phố rùm một mình, phố vắng tanh, không ai qua lại, em thấy có một người cũng lang thang như em, có lẽ người đó cũng không ngủ được, cũng đang có nỗi cô đơn như em, cũng có những khoảng trống đầy ắp như em... đường xá trong phố thênh thang làm em thấy mình lẻ loi, đơn độc, em lang thang hết các hang cùng ngõ hẻm của con phố, em chợt dừng chân trước một căn nhà trống trơn chỉ là...??? em ngậm ngùi, bởi đời chỉ là những dấu chấm theo sau và toàn là những dấu hỏi mà suốt một đời không sao trả lời được, không sao cắt nghĩa cho chính mình được, bởi thế cho nên mình vẫn ngu si đắm chìm trong cái màn sương mù dày đặc mà tự mình chôn mình trong đó, cho dù mình biết không ai có quyền hay có khả năng nhốt mình trong ấy... Tại sao mình lại tình nguyện làm tù nhân cho chính mình hả biển? Tại sao mình lại cứ tình nguyện làm cái bóng sau lưng người khác?... chính em đây, em cũng không biết làm sao nữa Biển ơi, bởi thế những lúc buồn, những lúc muốn khóc, em lại tìm đến Biển, chỉ có Biển chung tình với em, lắng nghe em kể lể dài giòng từ ngày này sang ngày nọ, mà không hề trách móc... đôi khi em thèm một bờ vai để em dựa đầu, để em được khóc cho quên đi những đắng cay, quên đi những muộn phiền, hay gánh đỡ giùm em gánh sầu...


*********************

Biển ơi sáng nay em buồn, em buồn rũ người, buồn đến khó chịu, đến luống cuống vì em không biết làm cách nào để lôi cái buồn ra khỏi em, nó như con ma cứ đuổi theo em hoài, nó theo mỗi bước em đi, cả lúc em ăn, cả lúc em ngủ... Em ước em có phép thần thông em sẽ nhốt nó vào trong một ngôi mộ sâu , em sẽ chôn nó, phủ kín ngôi mộ bằng những câu thần chú để nhốt cái Buồn của em trong đó, để Buồn mãi mãi nằm yên mà đừng về quấy phá em nữa, để em được yên tâm làm lại từ đầu... Không!... không thể làm lại từ đầu vì đã quá trễ rồi phải không biển?... để em được ra biển ngửa mặt đón mặt trời mọc vào những sáng mai, để em được mỉm cười với gió, để em được chạy nhảy trên cát với những con sóng cứ muốn cợt đùa vồ vập lấy chân em... để em được hòa lẫn tiếng hát của em với loài chim Biển bay ngang...

Nhưng biển ơi! điều đó không xảy ra nên em vẫn cứ tối tăm với cái buồn rong rêu bám chặt lấy em trong lúc này... Sáng nay, em đọc được những giòng chữ, những lời Chúc của Thỏ Ngọc làm em mũi lòng, làm mắt em ướt, làm tim em nghèn nghẹn... Biển ơi! em buồn...


*********************

Những ngày cuồi tuần sao nó dài quá Biển ơi! Em làm đủ mọi chuyện mà vẫn không hết ngày. Em lái xe loanh-quanh, em ghé vào một tiệm cắt tóc. Nhìn khách trong tiệm, em định quay lưng, nhưng em lại đổi ý, em nhủ lòng "thôi kệ, việc gì mà phải câu nệ người cắt nữa..." Họ hỏi em cắt kiểu nào? Em bảo kiểu nào cũng được, cắt sao cũng được... Chết rồi, em điên mất rồi Biển ơi! có bao giờ em lại dễ dãi đến thế đâu? có bao giờ em hài lòng với bất cứ người thợ cắt tóc nào cho em đâu? Cứ mỗi lần đi cắt tóc về, nhìn mình trong gương, em đều thất vọng, em đều phải đi một vài đường kéo để sửa lại theo ý mình. Nhưng bây giờ, em mặc kệ, không còn quan trọng nữa, em chỉ muốn giết cái thì giờ trống trải của em mà thôi...

Không ngờ nửa tiếng sau, mọi người trong tiệm đều trầm trồ mái tóc ngắn của em, kiểu tóc làm em khác hẳn lúc mới bước chân vào, chắc chắn người thợ này phải có cái nhìn của một hoạ-sĩ thì mới có thể dùng 10 ngón tay không cần lược để biến mái tóc em thành một đổi mới, một ngộ-nghĩnh. Mái tóc này ngày trước chắc chắn sẽ làm em hãnh diện nơi chỗ đông người, nhưng bây giờ...

Sáng nay vừa tan lễ ra, đã có tiếng gọi vội vã đằng sau, bảo lâu lắm không thấy em đâu? em biến nơi nào mà không ai gặp?... Em nói em là con chim trốn nắng, nên em sợ không dám ra ngoài... Vâng, em là con chim trốn nắng, nếu em không trốn trong cái vỏ ốc của em, chắc chắn em sẽ bị thiêu đốt bởi những gì chung quanh em phải thế không Biển?...

Có người hỏi làm cách nào để giữ nguyên thành một Biển Nhớ?... Em bảo cứ để yên những lời dài giòng tâm sự của em với Biển như vậy cho đến một ngày nào đó em không còn gì để kể-lể... cho đến một ngày nào đó em bỏ Biển em đi, hay một ngày nào đó em có ý định nhảy xuống Biển em sẽ viết di chúc để uỷ thác làm chuyện đó... Thế mà đêm qua em lại nằm mơ... Em mơ em thấy em chạy ra biển vào một sáng thật là sớm, mặt trời vừa nghe bước chân em đã mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, gió đi về thổi lồng-lộng mái tóc thật dài như mây của em, những con sóng bạc đầu như đang kêu gào, mời mọc... em thấy em rơi từ trên cao, em rơi vào lòng Biển, Biển đưa 2 tay ôm chầm lấy em... Nhưng sau đó, em không thấy em nữa... Em chỉ thấy có một con chim Hải Âu lẻ loi đứng trên mõm đá thật cao đang ríu rít gọi tên...


*********************

Cũng như mọi đêm, giấc ngủ đến với em sao chậm chạp lười biếng đến thế không biết, để em cứ phải trăn trở hoài trên giường. Em lộn đầu này, em xoay kiểu khác vậy mà giấc ngủ vẫn không thèm đến. Em nghe biết bao CD thế mà giấc ngủ vẫn không chịu về...

Những ngày long weekend vừa qua sao nó dài quá Biển ạ, em hết leo lên giường, em lại xuống giường, em lại mở computer, em lại gõ, em gõ vài chữ em lại chán. Em mở TV, coi mà chẳng hiểu gì cả cho dù em coi không biết lần này là lần thứ mấy, trí óc em đặc quánh như một loại kẹo mạch-nha nên làm em thêm mù mịt... Người quen, nhất định bắt em đến dự tiệc, mọi người biết em đang ĐAU nên tìm đủ cách để chiều chuộng em, thế nhưng sắp đến giờ nhập tiệc, tự nhiên em lại muốn đi về, mọi người tìm đủ cách, đủ lời để ngăn cản em, rốt cuộc em phải lén ra về, hình như đây là lần thứ 2 em đối với chủ nhà như vậy. Lần trước mọi người đang ngồi xem ca nhạc, lúc Trường Vũ hát, em rùng mình vì cái giọng rên rỉ nghe khủng khiêp quá, em đứng dậy xách bóp đi về mặc mọi người ngạc nhiên vì cái bất thường của em, em mà không về thì chắc em sẽ lao đầu xuống Biển mất...Ừ, mà dạo này em bất thường thật, em không còn là em của mọi khi nữa.

Hôm qua Canada gọi sang, từ lúc em cầm điện thoại cho đến lúc em bỏ xuống toàn là những lời năn nỉ, van xin, van xin em bước ra khỏi nhà, van xin em bước ra khỏi cái vỏ ốc em đang giam mình trong đó, bảo em hãy lấy một tuần sang Canada cho khuây khoả, hứa sẽ đưa em đi chơi, sẽ làm cho em lấy bình tĩnh trở lại, làm cho em vui... nhưng em bảo em sợ mọi người sẽ vây quanh em, em sợ cái nhìn của mọi người, em sợ cái nhìn đau của Mẹ, em sợ mọi người sẽ chất vấn em, chất vấn trái tim đau rữa nát của em, nhưng Canada bảo mọi người đã hứa là khi nào em sang, mọi người sẽ không đả động gì đến cái đau của em, chỉ muốn em tìm lại cái bình an của em thôi.

Bình an của em ư?... bình an của em là em muốn được ở một mình, không ai chung quanh em cả... Em bảo khi nào em lấy hết can đảm đóng cánh cửa sau lưng em, em sẽ đi đến một nơi nào đó không có ai bên cạnh, em sẽ ăn mừng cái Sinh-nhật của riêng em, em không cần quà, không cần hoa và không cần cả lời chúc...Em sẽ bỏ gánh sầu của em xuống, em sẽ quăng từng cái sầu của em vào trong lửa đỏ, em sẽ đốt hết tất cả, đốt hết để em thênh thang hơn... Nhưng Biển ơi!... tại sao lại là em hở Biển?...Tại sao?... Biển ơi!... hãy ôm em đi,... Biển ơi!... hãy cứu em!...


*********************

Biển sáng nay sóng to, gió sáng nay lồng lộng, bãi biển không người, những con sóng ùa vào oà vỡ dưới chân, xoá đi những vết chân chán chường của em vừa in đậm trên cát. Em nhặt được một con ốc biển vướng víu với một cụm rong, em cầm lên, em tháo những sợi rong đang bám chặt vào con ốc, em thả lại xuống nước, nhưng hình như em không đủ khả năng giải thoát con ốc biển như không đủ khả năng giải thoát chính em nên một lúc sau em lại thấy con ốc bị sóng đánh giạt vào bờ, cụm rong lại vẫn cứ đeo trên mình con ốc biển, như đang bao trùm trái tim em làm em nghẹn thở, làm trái tim em đau...

Tiếng sấm to sáng nay làm em giật mình, hốt hoảng, em hét lên, em cuống cuồng ôm chặt lấy đống chăn trên giường. Tiếng sấm, tiếng mưa rơi ào làm em tỉnh ngủ, cho dù đêm qua giấc ngủ đến với em hình như quá nửa đêm. Cả tuần nay, sáng nào cũng mưa, những cơn mưa ban đầu thật to rồi nhỏ dần. Những cơn mưa do mùa thu mang lại, mang lại cả cái lành lạnh của buổi sáng về đây... Mai mốt này mùa đông cũng sẽ len lỏi về sớm hơn để trêu chọc em và... em sẽ thế nào khi đông về hở biển? Em sẽ thế nào khi tuyết rơi đầy bên ngoài?

Trưa nay em không đi ăn, em lười biếng đứng dậy, em lười biếng bước ra ngoài... những lời mời mọc làm em thêm mệt mỏi, em phải năn nỉ hãy để em yên, đừng bắt em đi. Em ngồi lặng im với cái headphone trên đầu, với những bản nhạc em nghe từ Bến xưa, tiếng hát của Vũ Khanh nghe như vỗ về, như vỗ về niềm đau của em đang có... Tiếng hát của Thanh Hà trong "Bay đi cánh chim Biển" nghe rã rời làm sao như đánh thức em..."Chẳng còn giấc mơ nào để giữ đôi chân em, chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em... Đất trời rộng sao em không bến đỗ? " Đất trời rộng quá sao em không có chỗ về? sao em không có chỗ tựa đầu hở biển? Em cũng như Hải Âu, cũng đã muốn ra đi nhiều lần, ra đi khỏi cái bóng không phải là cái bóng của riêng em, nhưng vẫn không đi được, bởi những vướng víu trên mình... nhưng bây giờ... những vướng víu cột chân em đó đang từ từ nới lỏng và rơi xuống.

Em vừa quyết định cho riêng em như Chim Hải Âu cũng đã quyết định bay đi thật xa, bay đi khỏi tầm với, khỏi cái bóng nào đó để mình được trở về mình, cho dù em biết con đường trước mặt sẽ làm em lao đao, sẽ làm em lo âu, bồn chồn, sẽ làm em chóng mặt. Nhưng cánh cửa em vừa bước ra ... một ngày rất gần sẽ em sẽ đóng lại, em sẽ khoá và em sẽ quăng chìa khoá xuống biển sâu và em sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại. Em vừa lấy can đảm để quyết định cho riêng em, với người khác thì chỉ là sự bình thường, nhưng sao với em to lớn quá, vì đây là lần đầu tiên em bước ra ngoài một mình mà không phải đi sau cái bóng của ai. Nhưng cái quyết định không hoán đổi dời ngày đó làm em sũng buồn, làm em muốn khóc... có phải em đang chạy trốn chính em không hả biển?...

Em đứng lên đến bên cửa sổ nhìn ra xa, trên trời mây xám vẫn bay, mưa không còn rơi nhưng... nước mắt em rơi!...


*********************

Sáng nay em ra Biển thật sớm, sớm đến nỗi mặt trời còn đang say sưa ngủ nên ánh sáng không đủ soi rõ con đường đưa em ra Biển, để em phải mò mẫm trên đầu những hòn đá nằm ngả nghiêng... để ngồi đây thật là lâu, nhìn ra khơi, thấy lờ mờ những ngọn sóng ngoài xa, để nghe những tiếng sóng vỗ dưới chân... để gậm nhấm nỗi buồn thiên thu của mình...giọt nước mắt em hình như đã cạn...không còn rơi, nhưng gió mùa thu đi về mang theo cái lạnh, cái lạnh mà chiếc áo len em đang mặc không đủ sưởi ấm... bởi hồn em đau, bởi trái tim em nặng trĩu...

Ô kìa, có một con Chim Hải Âu vừa thức giấc, đang im lìm đứng trên mỏm đá thật cao, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn xuống em... Mặt trời vừa trở mình...


*********************

Nãy giờ em ngồi bó gối im lìm trong cái hang hốc này đã từ lâu, lặng lẽ nhìn ra khơi đếm những con sóng to cuồng loạn xô vào rồi lại từ từ ra xa mà lòng buồn không tả, cái buồn làm buốt tim em, làm trí óc em trống vắng... Chiều qua Em đi đến một nơi mà em không ngờ đã làm lòng em đau, làm em ngỡ ngàng, làm em khốn khổ vô cùng, tim em đau như rướm máu... và em chợt hiểu tất cả... Em đã thua rồi biển ơi... phải, em đã thua, thua một cách đau đớn, thua một cách tức tửi não nề và em không thể nào làm khác hơn được nữa, cho dù kim đồng hồ có quay ngược trở lại, và làm lại từ đầu, em cũng vẫn như thế mà thôi... bởi em vẫn là em mà không là ai khác...

Bây giờ em đành phải gạt nước mắt, đành phải chấp nhận mở lồng chim cho chim bay đi, em không giữ được nữa, em không đủ khả năng giữ lại nữa và em cũng không còn muốn giữ lại nữa biển ạ, vì em không muốn con chim sẽ chết trong chiếc lồng sơn son thiếp vàng của em như một trân quý, như một thành trì bảo vệ... bao nhiêu năm trời, em tưởng em sẽ chiến đấu đến cùng, nhưng không, em không có cái khả năng ấy, vì em muôn đời vẫn là kẻ thua thiệt, là người bại trận... Nhìn nơi ấy làm lòng em đau, làm nước mắt em đầm đìa, cho dù em biết những khốn khổ trong em không ai quan tâm đến, không ai màng đến... em biết thế nhưng sao em vẫn thấy mình đau quá biển ơi! bao nhiêu năm dài trôi qua, em miệt mài với tất cả những gì em có, những gì mải mê chăm bón, ôm ấp, em cho đi tất cả... nhưng bây giờ em còn lại gì, em không còn gì nữa, chỉ còn lại một niềm đau tột đỉnh của sự đau thương để rồi em phải chấp nhận, chấp nhận tất cả, bỏi vì em đã thua thiệt, bởi vì em đã bại trận...

Thế là hết, hết tất cả, không còn gì, không còn ý nghĩa gì nữa và từ nay chẳng còn gì để níu kéo em, giằng co em nữa, lúc này em chỉ muốn buông xuôi, vứt bỏ lại tất cả và bỏ đi, em thèm đi đến một nơi nào đó quá biển ơi, em ước em có thể lái xe đi thật xa, xa khuất nơi này để khỏi nhìn thấy cái hiện tại của em, khỏi phải đối diện với cái đau ngút ngàn của em, nhưng em đâu có biết đường đi nên em lại cứ giam em trong 4 bức tường của những ngày cuối tuần như hôm nay... Phải chi em nhảy được xuống đây thì đời em chắc sẽ bớt khổ phải không biển?

Biển đừng gào lên nữa, gió làm ơn đừng thổi nữa, em đã mệt lắm rồi, hãy để em yên, em không còn đủ sức để giành giật giằng co với sóng, với biển hay với ai được nữa đâu, hãy tha em đi, Biển không thấy em tiêu điều vàng võ hay sao? đầu óc em lung tung, lộx xộn, chữ nghĩa ngả nghiêng, hồn em ngầy ngật và em không còn khóc được nữa, một đàn chim hải âu vừa bay ngang kêu ríu rít gọi nhau về tổ... còn em... em về đâu chiều nay????


*********************

Trưa nay đang làm việc, em cảm thấy chán nản vô cùng, em cứ đi ra, đi vào, không làm được gì, một đống giấy tờ lung tung, trước mặt, sau lưng nằm phơi ngổn ngang trên bàn, nào kẹo, nào bánh, nào cafe sáng nay của em cũng đã vơi đi hơn một nửa vậy mà cũng không giết được cái buồn trong em...sau cùng em đành đứng dậy đi về, em muốn thoát khỏi cái văn phòng nhỏ bé này và đi đâu đó....

Em lái xe loanh quanh đi hết con đường này đến con đường nọ, gió mùa thu về mang theo hơi lạnh len vào cửa kiếng, trời êm dịu nhưng sao lòng em cứ cuồn cuộn niềm đau như sóng biển cứ đẩy xô dồn dập vào bờ? Có những niềm đau làm sao nói hết như tiếng hát buồn phiền day dứt của Tuấn Ngọc đang phát ra từ CD do một người ở xa gởi tặng khi biết em có cái đau, cái buồn, cái khốn khổ riêng mình...Có những niềm đau làm sao nói hết???? làm sao cắt nghĩa được? và em biết tỏ cùng ai? biết nói cùng ai đây?...

Có một ngôi Chùa VN nằm lặng im ở ngoại ô thành phố, Chùa vắng tanh, chỉ có một vài chiếc xe trên bãi đậu, ngày giữa tuần nên vắng khách thập phương tín hữu, em thả bộ trong khuôn viên Chùa, hồ cá với những cây trúc trồng ở một góc hồ nước, những bông sen lập lờ cá bơi lội, tiếng nước chảy từ những tảng đá nhỏ trên cao róc rách nghe tĩnh mịch làm sao, những con chim nghe động vừa giật mình cất cánh bay cao, em ngồi lặng im nhìn nước chảy, nhìn cá, gió thổi xôn xao những ngọn cây mà thấy lòng mình trùng xuống...

Một con chó thật to, lững thững đi ra làm em quay lại... một bóng dáng nâu sòng vừa xuất hiện, em gật đầu chào, Sư-Thầy lên tiếng:

- Có phải con chó đó của con không?

- Dạ thưa không

Sư-thầy cười dễ dãi:

- Thầy không biết của ai, và nó từ đâu đến, Thầy mới mở cửa cho tín hữu vô bái chùa nó đã len vào nằm ngay giữa chánh điện.

Em cười với Thầy, cả hai cùng nhìn về phía con chó to màu ngà đang nằm cô đơn buồn bã ở một góc trong sân Chùa.

Em đùa:

- Chắc nó muốn đi tu đó thầy...

Cả em và thầy cùng bật cười, nhưng tiếng cười của em sao vỡ vụn quá, em nói thầm với chính em, chắc con chó cũng đang nỗi cô đơn như em, chắc con chó cũng đang có nỗi niềm riêng tư cưu mang như em nên nó mới tìm đến đây, nó nằm giữa chánh điện chắc nó cũng muốn thoát tục, cũng như em, em cũng đang muốn thoát khỏi cuộc sống cứ đè nặng trong em lúc này...

Thấy những cây bồ đề trồng trước sân Chùa làm em ngạc nhiên, làm em nhớ lại ngày xưa, nhớ đến những lần lẻn vào sân chùa đi tìm những lá bồ đề thật đẹp để về ép sách về ngâm cho đến khi những chiếc lá già biến thành những bộ xương của lá... Thầy cắt nghĩa vì sao có cây Bồ Đề và Thầy bảo em nên chụp một vài tấm hình KN với cây BỒ Đề mà em thích, vì mùa thu đã về, lá bắt đầu đổi màu và những cây Bồ Đề sẽ không còn đẹp vì cái lạnh, cái tê tái của mùa Thu nên tất cả sẽ được đưa vào trong điện.

Tín đồ của thầy chụp cho em những tấm ảnh bên cạnh những cây Bồ Đề, bên hồ cá róc rách nước reo, bên những cụm trúc xinh nằm ở một góc hồ, chụp trước con rồng phun nước với Quan Thế Âm Bồ Tát đứng sừng sững trên cao... Chắc Thầy đọc được cái buồn héo hắt trên môi em, cái đau tê tái trong mắt em nên Thầy bảo Em chụp một tấm hình bên tượng Phật (gì đó em quên tên) vị Phật cười thật tươi, với những trẻ nhỏ đeo trên mình để được may mắn để được hạnh phúc hơn...hạnh phúc ư?... Hạnh phúc vừa bỏ em đi rồi...bộ em còn có một hạnh phúc ở nơi nào đó nữa ư?...

Cái đau như em vừa đánh rơi...nhưng nỗi buồn man mác như còn vướng đọng, như chưa dễ dàng từ bỏ em, con đường về nhà thênh thang vẫn còn xa và em cứ muốn con đường dài thêm để em được mang theo cái không khí trong lành, cái tĩnh mịch, êm ả vừa rồi với em mãi trên con đường em đi...


*********************

Đã lâu em mới đến với Biển, trở về cái chỗ thương yêu trú ngụ nỗi đau của em nơi hang hốc bé nhỏ này... Ngồi dựa lưng vào vách đá nhìn ra biển khơi, những con sóng bạc đầu từ từ rủ nhau vào bờ rồi lại từ từ âu yếm đuổi bắt nhau ra xa, biển hôm nay hiền hoà, không gào to, sóng dữ, cái không khí lành lạnh như đang bao trùm lấy em. Mùa thu đã về, gió mùa thu đang mơn trớn những sợi tóc trên mặt, như vuốt ve cái buồn cố hữu của em... Cơn đau không còn quằn quại, cái nhức nhối không còn dày vò nhưng sao cái buồn vẫn còn đeo nặng trên vai, trên tim em?... Biết bao giờ em mới nguôi ngoai? Biết bao giờ em mới được thảnh thơi để bước về phía trước? Đời người có bao nhiêu ngày vui mà sao cứ làm khổ nhau thế hở biển?... Hạnh phúc là một trái pha lê đủ màu sắc, nhưng chỉ có 2 bàn tay thì làm sao có thể giữ nổi phải không biển? vì thế nó đã vuột khỏi bàn tay bé nhỏ của em, nó đã rơi xuống đất và nó đã vỡ tan tành...

Đêm tối, những đêm mất ngủ, khoảng trống lạnh lùng chiếm ngự tâm trí em, làm em mờ mịt, cái mờ mịt vì mình không nghĩ được gì, vì mình không giải đáp được gì cho chính mình nên cứ trăn trở từng đêm, cho dù những trăn trở đó không có một nguyên nhân rõ rệt nào cả. Những ly rượu vơi đầy, những viên thuốc ngủ như không giúp được gì sau khi thức giấc... Sự mệt mỏi, sự lười biếng suy nghĩ, tất cả như rã rời, như đứt đoạn, như muốn buông xuôi...

Phải chi em được biến thành con chim Hải Âu, con chim biển, em đã cất cánh bay đi từ lâu, em sẽ bỏ khoảng trời này để bay đến một khoảng trời nào đó, cho dù nơi đó trời không xanh, mây xám vần vũ... nhưng ít nhất em sẽ quên được em, em sẽ quên được cái khốn khổ nhầy nhụa cả cuộc đời mình... Ngoài xa xa, em thấy có một cánh buồm cô đơn đang lênh đênh trên đầu sóng...


*********************
Lâu rồi em không ra biển, em nhớ biển vô cùng nhưng tâm trí em sao mù mịt, lãng đãng quá biển ơi!... Em vừa bỏ đi, em đến một nơi có mưa nhiều hơn nắng ấm. Có sương mù, có biển vỗ và có cả nỗi cô đơn như gắn bó vào nhau... Nhưng khoảng trời đó đã mê hoặc em bởi cái đẹp đủ màu sắc mà mùa Thu vừa trở mình nơi đây, đã biệt đãi vùng trời Tây Bắc với những cảnh vật đủ màu sắc hai bên đường mà em đi qua. Những con đường nhỏ nằm lượn quanh núi, những con đường lên đồi, xuống dốc đẹp và lặng lẽ như một bức tranh để em đẫm mình trong đó, để em cứ tiếc nuối mình không phải là hoạ sĩ để có thể vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp đó của thiên nhiên... Tất cả đã cuốn hút em trong cái thiên đàng huyền hoặc để em quên em, quên cả nỗi buồn như rong rêu bám víu đời mình. Cái đẹp, cái buồn, cái ẩm ướt của vùng trời này đã làm em ghen tị, làm em thèm khát.

Em đến vào một ngày nắng ấm để em được chiêm ngưỡng cái màu sắc tuyệt đẹp của mùa thu đang chậm chạp đi về nơi đây. Em cũng đã chứng kiến một ngày mưa rơi của vùng trời Tây Bắc mà người ta thường nhắc đến. Những hạt mưa rơi đều thánh thót trên mái ngói lúc trời về sáng. Những cơn mưa tầm tã, mưa mù mịt đến không thấy cả đường đi. Cảnh vật tĩnh mịch, êm đềm quá... Em chợt nghĩ... Nếu em muốn trốn tránh cuộc đời, Em không cần phải đi đâu, không cần đến một hoang đảo nào đó, em chỉ cần đến nơi này, sống lặng lẽ im lim trong một căn nhà nhỏ giữa những hàng cây cao bao phủ... để không ai tìm được em, không ai thấy được em... Em sẽ sống như vậy cho đến khi ngọn đèn tắt lịm, để tất cả sẽ trở nên tĩnh mịch và lặng lẽ. Em sẽ chạy trốn em, trốn cuộc đời em. Nhưng... liệu em có trốn được cái buồn đang oằn nặng trên vai em? Liệu em có trốn được cái đau đang níu kéo giằng xé trong tim em???

Con đường em đi qua ngày hôm sau, mưa vẫn còn rơi nhưng không nặng hạt, bên kia đồi em thấy mây mù nằm vắt ngang, trên đường đi em thấy những hàng cây thông cao ngất ngưởng, một ngôi Thánh Đường cũ kỹ hoang vắng, nằm hiu hắt bên đường với một gác chuông nho nhỏ lơ lửng phía sau... Bên cạnh đó, một nghĩa trang cô quạnh... Em lại bắt chợt gặp những cây thông cao vút, 2 cành cây mọc ngang như cánh chim Hải Âu đang giang rộng đôi cánh đứng gục đầu ủ rũ giữa bầu trời ảm đạm, mưa gió. Một chút gì ngậm ngùi, một chút gi buồn buồn muộn phiền về vây quanh...

Thế rồi em lại vội vã trở về như em đã vội vã ra đi... Em đã trở về, trở về với khoảng trời buồn thảm của riêng em, trở về với căn phòng trống lạnh, trở về với cái tôi thường nhật, trở về với cái vỏ ốc mượn hồn... Em lại trở về với những thao thức, dằn vặt từng đêm, để chiều nay... lại một mình đếm bước trên biển vắng. Những dấu chân buồn in đậm trên cát mà sóng cũng mệt mỏi không muốn xoá đi... Em quay lại đàng sau, nhìn lại những dấu chân mình... Những dấu chân lẻ loi... đơn độc...


*********************

Biển ơi! em ngôi đây nãy giờ, ngồi thật lâu với một đầu óc trống rỗng, em không nghĩ được gì cả, em chỉ thấy em chán nản, em buồn quá và em đau vô cùng. Em đã tự hứa với em, với những người chung quanh là em sẽ sống cho em, sẽ làm lại từ đầu, sẽ quên cái đau, cái buồn, cái khốn khổ trên con đường mà em đã bước qua để không còn suy tư, khắc-khoải những gì sau cánh cửa mà em sẽ đóng lại, bởi em không còn sự lựa chọn nào khác. Thế nhưng, sao khó quá, hình như em không làm được, em không làm nổi điều đó Biển ơi! Nước mắt em sao nhiều quá, sao dễ dàng rơi xuống má, sao tim em yếu mềm quá, có lẽ Mẹ sinh em vào mùa thu nên buồn nhiều hơn vui, khổ đau nhiều hơn hạnh phúc phải không Biển?...

Đúng ngày Sinh-Nhật, em nhận được một cành Lan trắng mà em ưa thích thật đẹp từ một tiệm hoa ở Cali gởi đến do một người ở xa gởi tặng. Nhìn chậu hoa nhỏ bé trên bàn làm em cảm động, nước mắt em rưng rưng, một cành hoa duy nhất trong ngày em sinh ra, ít nhất cũng là một hạnh phúc nhỏ nhoi đi về. Sáng nay đi làm, trên bàn của em toàn là những tấm card chúc mừng birthday em, quà cho em như mọi người muốn đền bù cái bất hạnh trong em, như thương hại, tội nghiêp em nên muốn xoa dịu cái đau của em cho cái buồn mau biến mất. Em nợ những người chung quanh em nhiều quá phải không Biển? Thế nhưng em lại nhận được một lời chúc qua điện thoại, sau đó là một báo tin bất ngờ làm em choáng váng, làm tim em lại đau, sao lại tàn nhẫn đối với em như thế? em có đáng để đón nhận những buồn phiền trong ngày SN em hay không? Những gì khổ đau đã qua chưa đủ để kết thúc hay sao? sao lại cứ đeo đuổi em? như một oan hồn cứ đi theo ngày đêm đòi nợ em hả Biển?... Mỗi lần nghe điện thoại reo, em lại sợ em phải nói dối, em sợ môi em sẽ run run và em sợ cả tiếng nghẹn ngào trong em nữa... em giận em quá Biển ơi, Biển có cách nào làm tim em chai đá, làm nước mắt em khô cạn được không hở Biển? Có những cái em mong ngóng, em chờ đợi sao lại hờ hững? sao lại không đến với em, còn những cái em không muốn sao lại cứ đeo đuổi vồ vập làm em chóng mặt.

Tâm trí em lãng đãng, em muốn nghĩ một điều gì đó cho riêng em mà em không nghĩ được. Em muốn vẽ lại con đường em đi, nhưng em lại vụng về không biết vẽ làm sao!... em tuyệt vọng, em muốn buông xuôi tất cả, em ước em rơi xuống lòng biển để sóng đại dương sẽ vùi lấp thân xác em... em ước có ai đứng sau lưng đẩy em xuống, chắc lúc đó em sẽ thanh thản vô cùng... Viết đến đây sao chân tay em rã rời, mệt mỏi quá. Em thấy em nhức đầu... em cảm thấy lạnh quá Biển ơi!...


*********************

Nãy giờ em ngồi đây thật lâu, em muốn nói với biển nhiều lắm, thế nhưng em không biết bắt đầu từ đâu, bởi tâm trí em lộn xộn, chữ nghĩa nghiêng ngả nên em không biết làm cách nào để xếp lại cho ngay ngắn, cho thứ tự, như cái phòng ngủ của em hiện tại, nó cũng bừa bộn như tim em, như cái óc lủng củng của em, bởi tâm trí em hoang vắng quá biển ơi!

Hôm qua, em lười biếng chẳng đi làm, nằm ở nhà nghe nhạc để thấm thía cái buồn của mình, rồi em lại ra sân, cây bradford trước cửa nhà đã đổi lá, lá bắt đầu đỏ và những cơn gió đi về làm rụng đầy trên sân, những chiếc lá màu nâu, màu đỏ dòn tan vỡ vụn. Em quét lá, em gom vào một đống thật cao, em cố tìm một chiếc lá đẹp nhất úa mầu còn nguyên vẹn nhưng không tìm được, một lúc sau, cơn gió đi về lại thổi tung đống lá em vừa quét gọn, những chiếc lá chết bay tản mác, bay cả sang bên kia hàng rào như những khốn khổ của em cũng tản mác trong các hốc hẻm trong tim mà em không thể gom lại một chỗ để đóng vào thùng, quăng xuống biển sâu, hay em có thể đào 1 cái hố như đào một cái huyệt của chính em để chôn tất cả và sẽ phủ kín như một ngôi mộ để em không còn nhớ, không còn nghĩ đến những gì đang bao phủ, đè nặng trong em được nữa.

Em nản quá biển ơi! em biết làm sao đây? Ở Canada viết thư bảo em không được quyền làm mọi người thất vọng...Mọi người hy vọng gì ở em mà lại sợ thất vọng? em có là gì nữa đâu? em chỉ là một số không to tướng mà chẳng là gì cả... sống sao khó quá và quên cũng khó quá biển ơi!. Hôm kia em đi làm, sương phủ dầy đặc đến không thể nhìn thấy con đường em đi, làm em có cảm tưởng sương mù muốn ôm gọn lấy em, không cho em chạy thoát...và em, em cũng muốn trốn trong đó để đừng ai thấy em, và cả em cũng đừng thấy em nữa.

Đêm qua không ngủ được, ly rượu trên bàn vẫn làm em thao thức... em mở lại cánh cửa sau lưng một lần nữa, em đem hết ra, xắp xếp từng cái một, bỏ từng cái lên bàn cân, em cân đi cân lại con đường đã đi qua, con đường trước mặt. Sau cùng... em đành chịu thua, bởi cái đau nặng quá, không có quả cân nào có thể giữ thăng bằng nỗi đau của em được, em không có con đường nào khác là con đường trước mặt... biển sao thế? Biển đang khóc đấy hả? biển thương em hay biển đang tội nghiệp cho em?

Trời sắp vào đông, gió thổi nhiều, những cơn gió biển thổi lồng lộng át cả tiếng sóng gào ngoài xa, trong em cũng có những con sóng cuồn cuộn niềm đau làm em có cảm tưởng là em đang đánh mất chính em... Biển ơi! sao đêm nay lạnh quá!...


*********************

Lại một sáng thật sớm, thức giấc bất chợt với cơn đau đi về, với nỗi buồn chất ngất làm em không cách nào trở về với giấc ngủ, em nằm thao thức, em lăn qua lăn lại, những kỷ niệm buồn đau lại đi về trong sáng nay làm nước mắt em rưng rưng, làm tim em nặng trĩu... nước măt em đầm đìa làm em không thấy cả những keys chữ trên keyboard.

Từ lúc em bước chân xuống tàu, từ lúc em ngoảnh đầu nhìn lại dãy núi quê hương từ từ biến mất đàng sau, là lúc đó em biết em không còn là em nữa, cuộc đời em thật sự bắt đầu từ đó, để cái buồn cái đau cứ hống hách bắt nạt em, cho em buồn hoài, cho em khóc mãi. Tất cả cứ từ từ hiện ra trong tâm trí em, cho dù em cố nhắm chặt mắt để xua đuổi những đau buồn, những KN đó nhưng không sao xua đuổi được. Đâu phải lỗi ở em... đâu phải em muốn buồn, đâu phải em muốn đau... lỗi ở ai? hay lỗi tại định mệnh mà ba em đã cảnh cáo từ lúc ban đầu mà em đã bướng bỉnh không nghe... Ba đã bảo em về sau này em có khổ có đau là lỗi tại em, em đừng nên đổ thừa cho định mệnh, vì định mệnh không tạo nên em mà chính em đã tạo nên định mệnh... Ba em nói đúng quá. Vâng, chíng em tạo nên định mệnh của em, chính em tạo nên em ngày hôm nay, nên em đâu dám trách ai, em chỉ trách em thôi, em chỉ giận em thôi và em chỉ ghét chính em thôi, vì cái ngu khờ của chính mình...

Em biết mọi người đang thất vọng vì em, vì em lại cứ buồn... nhưng xin đừng giận em, em biết Biển thương em, mọi người thương em, quan tâm đến cái buồn, cái đau của em, mọi người đều muốn em vui... xin cho em thời gian... em năn nỉ Biển, em năn nỉ những người chung quanh... xin cho em thời gian để em nguôi ngoai, đê em quên... cho dù em không biết được lúc nào thì em thôi khốn khổ, thôi chán nản, thôi đau buồn...

Ngày lễ mọi người bận rộn với cái hạnh phúc đang có, còn em... em trống trải, em giết thời giờ bằng những giấc ngủ chấp nối, bằng những giòng nhạc đứt đoạn. Một lời mời đi xa, một hành động xám hối đâu còn ý nghĩa gì nữa, tất cả đã muộn rồi khi cảm giác đã chết hẳn trong em, bởi cái đau còn đó, cái đau chưa có lối thoát, cái đau cứ bám riết lấy em chưa chịu bỏ đi, cho dù em đã cố tình đẩy xô mà vẫn không dứt được, như cái nợ đời của em vẫn còn, như rong rêu bám chặt lấy em, như em chưa trả nợ đủ. Em biết làm sao đây? có ai biết phù thuỷ nào không? hãy đưa em đến, để giúp em phá những những cái khốn khổ em đang cưu mang, đang vận vào thân xác yếu đuối gầy gò của em. Mắt em nhìn trong gương, em thấy em thê thảm quá, em thấy tội nghiệp em quá, mắt em buồn quá biển ơi!...người ta bảo đôi mắt là cửa sổ của linh hồn nên em không thể dấu diếm được cái buồn, cái đau trong em với ai được, để những người chung quanh cứ áy náy, tội nghiệp khi nhìn em... Em cố trang điểm cho mắt em vui hơn bằng những màu sắc hạnh phúc hơn... nhưng em không đánh lừa ai được, không đánh lừa nổi cả chính em, bỏi linh hồn em đang dẫy dụa trong cái chán nản, cái buồn mà đôi khi em thấy quá mông mênh để lẩn tránh...

Biển dậy rồi sao? em có đánh thức biển bằng những giọt nước mắt ấm của em không? có lẽ tiếng khóc tấm tức của em đã đánh thức biển dậy hả? em xin lỗi biển nha... trời còn tối quá, em ngồi trên bãi cát từ lâu... vâng em lạnh lắm, nhưng em không thấy đường đi vào cái hốc đá của em nên em cứ ngồi đây nãy giờ... gió quá... Đừng, Biển đừng đánh thức mặt trời dậy làm gì, hãy để yên cho mặt trời ngủ, những giấc ngủ bình yên ai cũng cần có, những giấc ngủ ngon, không xao động, những giấc ngủ yên lành mà em đã thiếu vắng từ lâu, những giấc ngủ em đang thèm khát... Vâng em lạnh... cám ơn biển đã ôm em, hãy đỡ em vào trong cái hốc đá của em đi, em muốn ngồi đó... em muốn ngồi một mình nơi đó...


*********************

Biển ơi Biển! Biển ơi!... Biển ơi!...

Biển ơi! em biết làm sao bây giờ??? Tại sao cánh cửa sau lưng em vẫn không đóng được? Nó có ma lực nào mà cứ đẩy em vào? Em đang ngộp thở, ngực em sao nặng như ngàn cân?... em làm sao bây giờ? Sóng ơi! hãy cuốn em đi, hãy xoá hết dấu vết em đi, hãy lôi em ra khỏi cánh cửa ma quái khổ đau này nếu không em chêt mất... Please cứu em!... Em không muốn khóc đâu, nhưng sao nước mắt em lại nhiều quá thế này? lúc này em chỉ muốn gào thật to, hét thật to cho tan vỡ tất cả những gì chung quanh em, em không ghét ai nữa, em không hận ai nữa, em cũng chẳng hận đời đã đối xử tệ với em, bất công với em... Em chỉ thấy em ghét em quá đi thôi, em giận em vô cùng biển ơi!...

Nhưng Biển ơi! Em làm sao bây giờ? Hãy nói với em, hãy trả lời em đi, Em phải làm sao đây? Em tức tối trong em vô cùng... Em tức vô cùng.... Biển ơi! gió ơi! hãy cuốn em đi đi, đừng để em nơi này nữa, Hãy quăng em vào đại dương cho em ngụp lặn sâu vào lòng biển, hay hãy quăng em vào sa mạc để em được thiêu đốt trong đó...

Biển ơi! Biển ơi! hãy cứu em, em đang cần biển hơn lúc nào hết....Em làm sao bây giờ????????????????????


*********************

Con chim nhỏ giữa trời
Gẫy cánh một chiều đông
Đậu trên mỏm đá buồn
Giữa biển trời mênh mông

Biển Nhớ hoang vu lạnh
Sóng gào thét muôn trùng
Gió về hong nỗi nhớ
Chim lặng nhìn bâng khuâng

Trên trời mây trắng bay
Nỗi đau nào ai hay
Sầu đời không héo úa
Nên nặng hoài trên vai


*********************

sáng nay trời trong, nắng lên, tuyết đã tan hết nhưng cái lạnh vẫn xâu xé thịt da làm em thêm đơn độc. Con đường trước mặt thênh thang, những hàng cây trơ xương lạnh lùng nhìn em đi ngang như không một cảm xúc...

Em tìm ra biển, em muốn tìm cho mình một sự yên tĩnh, một lắng đọng... em lang thang những bước chân như vô định trên bãi cát... những bước chân in đậm trên cát, những dấu chân chồng chất lên nhau, như những chán chường mệt mỏi cứ muốn đè ập trên vai... em ngồi xuống bãi cát, vẽ ngòng nghèo trên cát với những đường vẽ không có một hình thể nào rõ rệt, như cuộc đời nhiều rắc rối, như những giây tơ trời đang bủa vây trói buộc chung quanh em, như không cho em một lối thoát...

Sáng nay em nói chuyện với một người , em hỏi sao trời lại lấy đi của người này để cho người khác?... tại sao có người lại có quá nhiều điều tốt đẹp mà người khác lại quá thiếu thốn?... như em, em không có gì cả, em chỉ có gánh sầu trên vai với những giòng nước mắt nuốt ngược vào trong để thỉnh thoảng lại buột ra những tiếng thở dài, những tiếng nấc nhè nhẹ???

Biển sáng nay xanh, nhưng gió lạnh quá, cuộc đời sao đơn độc quá phải không biển?... Sống cũng khó... và chết cũng khó... Em ngồi đây nhìn những con sóng ngoài xa cứ dồn dập đuổi bắt nhau vào bờ nhưng hình như không bao giờ níu được nhau biển ạ... em thấy giống như những trò chơi cút bắt trong cuộc đời hiện tại với những hạnh phúc, với những ước ao mà không bao giờ em với tới...

Kìa Biển xem, hình như có một con chim Hải Âu bị thương đang gục đầu đậu trên mỏm đá ngoài xa...


*********************

Hôm nay em ra biển, em tìm đến biển để trốn tránh mọi người, em sợ phải gặp, phải đối diện với bất cứ ai, vì thế nên đêm qua em giam em trong phòng ngủ, em không bước ra ngoài.

Ngày xưa... em không đi lễ nửa đêm vì mải tham dự những cuộc vui của tuổi mới lớn... Sang đến bên này em chưa một lần bỏ lễ nữa đêm... thê; nhưng, đêm qua, đêm đầu tiên trong đời em không tham dự Thánh lễ... em biết đêm qua Thánh đường thật là đông, và em... em sợ đám đông, em sợ những đôi mắt tò mò nhìn em, em sợ cái buồn trên mặt em không che dấu cho em, em sợ em xấu hổ khi người khác biết được cái đau của em... em sợ người ta nhìn em với cặp mắt tội nghiệp, thương hại... điều đó sẽ day dứt em hơn, sẽ làm em lúng túng hơn... Em vẫn không nói lên được những gì trong em, em không muốn phơi bày, kể lể... liệu có ai hiểu được cái đau trong em hay không? bởi mãi chôn dấu nên tim em cứ nặng, đầu óc em cứ mịt mù và nước mắt em cứ rơi...

Sáng nay em đi lễ, Thánh đường không đông lắm vì hình như họ đã tham dự lễ nửa đêm, đã mệt mỏi với cái hạnh phúc tràn đầy đêm hôm qua nên đang ngủ vùi... còn em... em vẫn là sự lẻ loi, là sự cô độc. Em cầu nguyện... em van nài... em tha thiết van nài xin cất nỗi đau trong em, nỗi đau sao nặng quá, sao cứ làm em ràn rụa... nước mắt em rơi, em luýnh quýnh sợ người ta bắt gặp... Biển! em biết làm sao đây? em biết em không nói ra thì làm sao Biển hiểu được, biết được cái buồn cái đau của em... Nhưng em biết nói làm sao? em biết bắt đầu từ đâu??? hình như từ khi em bước chân xuống tàu thì phải... nhưng thôi, nói ra để làm gì, nói ra càng thêm đau, vết thương lại càng in đậm... cho dù mình cứ bị dằn vặt chơi vơi với cái đau hiện tại...

Em mệt quá biển ơi! đêm qua em ngủ vùi để quên đi mọi chuyện chung quanh mình, nhưng rồi lại thức giấc nửa đêm để rồi tất cả cứ ùa về làm tim em nghẹn... Một năm lại sắp qua đi, một năm khác lại sắp đến, em miên man suy nghĩ... những gì em cho đi đã đầy ắp không ai có thể phàn nàn vì em nữa, em đâu cần phải áy náy nữa phải không biển?... ngày xưa em bảo người ta... kiếp này nợ em, kiếp sau phải cắn cỏ ngậm vành để trả nợ em mới đủ, nhưng mà bây giờ thì thôi... em không cần ai phải trả nợ cho em hết nữa... em chỉ muốn buông tha em, làm ơn tháo gỡ cái lá bùa thần chú trên tim em để em được thảnh thơi, để em được vui, để nụ cười em tươi như bao nhiêu người muốn trông thấy trở lại... để mắt em đừng đắm chìm trong mông lung khốn khổ nào đó...

Sáng nay gió quá, biển sóng cuồn cuộn ngoài khơi, mặt trời cũng vừa thức dậy, những con chim biển trốn đâu hết? chắc cũng đang say ngủ bởi những cuộc liên hoan đêm qua chắc đã kéo dài đến sáng...Gió thổi làm em lạnh quá, đầu óc em đang lờ mờ, chắc những viên thuốc ngủ đang réo gọi em... em đi đây, nếu em không đi, e sẽ rơi vào lòng biển mất thôi...


*********************

Sáng nay sương mù nhiều quá, dầy đặc đến không thấy cả con đường trước mặt, khí trời thật dễ thương, thật đẹp, tất cả chỉ hiu hiu để đủ thấy lòng lâng lâng dìu dặt. Vậy mà sao lòng em vẫn như trăm mối, trăm khúc mắc, lòng em như tơ vò, em muốn lần từng sợi giây trói buộc em để tìm ra đầu mối nhưng bao nhiêu năm trôi qua, em vẫn không tìm được... Năm mới sắp đến, tất cả đều đổi mới, liệu có đổi mới trong em, hay em vẫn cứ lại là em?

Em tưởng em có thể bước ra khỏi cánh cửa đã được mở rộng trước mặt, em tưởng em có thể bước ra, nhưng sao chân em nặng trĩu, trái tim em nặng nề, em như không lê nổi bước chân qua khỏi ngưỡng em đang đứng, có một cái gì đó như vướng víu, có một cái gì đó cứ giằng co trong em và làm em mệt mỏi... Bây giờ thì chẳng đổ thừa cho ai được nữa. Tất cả chỉ tại em, tại em nhút nhát, tại em không dám bước đi tới trước, tại em không dám đóng chặt cánh cửa sau lưng em... có phải là em đã đầu hàng định mệnh không biển?, có phải em đã thua trong canh bạc cuộc đời em?... em như một con thuyền con đang trôi giữa biển trời mênh mông với sóng to, gió bão, em đang chới với giữa giòng đời, em có thật sự đang cần cho mình một cánh tay đưa em vào bờ? em có thật sự cần một cái phao cho cuộc đời mình hay em thật sự không cần gì cả cứ mặc kệ cho sóng gió vùi dập chiếc thuyền nan giữa giòng cho đến khi bị sóng đánh tan ra từng mảnh?

Đầu óc em trống rỗng hay mù mịt như sương phủ dày đặc trên con đường em đi sáng nay... em cảm thấy em mong manh quá, em cảm thấy em yếu đuối quá, đôi khi em nghĩ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đưa em đi xa, bay vào hư không, biến mất trong tầng khí quyển nào đó...


*********************

Biển Nhớ!...buồn hiu quạnh
Ngàn năm vẫn xôn xao
Bên đời con sóng lớn
Vỗ về cuộc tình đau

Lang thang biết về đâu
Dằn vặt từng nỗi đau
Con ốc nằm trên cát
Đợi mỏi mòn tình nhau

*********************

Mắt em là cả bể sầu
Hồn em là cả đại dương kêu gào
Sóng lòng dồn dập niềm đau
Biển lên tiếng gọi hải âu quay về
Dở dang dạ khúc não nề
Ngẩn ngơ thương nhớ trái tim ngục tù

*********************

Mấy hôm nay ngày nào em cũng ra biển ngồi một mình trong cái hang hốc này để nhìn sóng cuồn cuộn ngoài khơi, nhìn sóng dồn dập níu kéo nhau vào bờ rồi lại buông nhau từ từ ra xa, hay nhìn những con sóng vỗ vào chân những tảng đá để tung lên những giọt nước trắng xoá bắn lên cả mặt mũi tóc tai em. Hôm nay cái lạnh lại ùa về làm rét run, cái áo lạnh dầy cộm của em hình như chưa đủ dầy lắm để ngăn cản cái lạnh giá bên ngoài đang thấm vào da thịt. Mặt em buốt giá, tóc em ẩm vì gió biển, hơi biển, đầu óc em đặc quánh không nghĩ được gì, trí óc em mờ mịt, cái gì đó cứ vướng víu khúc mắc không sao tháo gỡ nên sự chán nản mệt mỏi vẫn chiếm ngự trong tim...

Đôi lúc em tự nhủ hay là mình cứ buông xuôi, mặc giòng đời xô đẩy, đừng dằn vặt , giằng co nữa, mệt mỏi quá, em không muốn bước ra khỏi cái ngưỡng cửa mà em đang đứng bên trong, em cũng không muốn bước vào một cánh cửa nào khác, làm sao biết sau cánh cửa đó là hạnh phúc, là êm dịu hay là cuồng phong bão tố?... làm sao biết được?... Em đứng tần ngần trước ngã ba đường mà không dám rẽ vào một con đường nào cả... em nhát quá phải không? Em ngu dại quá phải không? Em an phận thiệt thòi quá phải không?... Vâng, em vẫn lại là em, vẫn cứ ngu dại, nhút nhát như thuở nào để tim em vẫn sầu thảm, tâm trí muộn phiền... Em thèm một hạnh phúc nhỏ nhoi cho riêng mình, thèm những cái thật tầm thường... thèm được cười và thèm được khóc, và em cũng đang thèm một chuyến đi xa, một chuyến đi ngắn ngủi cũng được, em thèm sống một mình, chỉ một mình thôi...

Mặt trời lên cao sao em vẫn thấy lạnh và gió sao vẫn thổi nhiều làm em lao chao suýt ngã... Ô kìa! gió vừa thổi tung cái khăn quàng cổ của em lên cao và đang đưa ra khơi... cái khăn của em vừa rơi trên sóng... Một vài con chim biển bay ngang... Em chợt nhớ đến 2 câu thơ hay 2 câu than của ai đó, không hiểu sao lại cứ nằm trong đầu em...

"Kiêp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo..."

Em! em sẽ không là gì cả, Em chỉ muốn biến mất trong cõi vô tận để em đừng là em nữa. Vì cho dù có là cây cỏ, hoa lá, thông reo hay đá sỏi đi chăng nữa... chắc cũng có linh hồn... rồi cũng biết đau... rồi cũng biết khóc...

Cái khăn quàng cổ của em không thấy ở đâu nữa...


*********************

Hôm nay có nắng, nắng lên cao, con đường ra biển thênh thang, nắng lên làm bầu trời như cao thêm, trong xanh thêm, nắng chiếu loà cả trong mắt em, nhưng sao em vẫn thấy lạnh, không hiểu cái lạnh từ trong em hay cái lạnh của mùa đông vẫn còn đây, còn dùng dắng chưa muốn đi?... Biển vắng không một bóng người, bãi cát vàng mịn màng không một dấu chân bước lên vì sóng đã xoá tan những dấu vết từ đêm qua, giờ chỉ còn những bước chân em in đậm trên cát... giờ chỉ có mình em đang ngồi dựa dưới gốc cây thẫn thờ nhìn ra xa... Những con sóng vẫn như mọi khi, vẫn đuổi bắt nhau, vẫn gió rì rào thổi bên tai... Trong em tất cả như đóng băng, như đông kín cho trí óc em rã rời, cái buồn vẫn trĩu nặng, gánh sầu vẫn cứ oằn trên đôi vai gầy... những tiếng nấc, những tiếng thở dài vẫn cứ đi đi về về làm em mệt mỏi đuối sức hơn...sao tất cả không tha cho em, sao không bỏ đi hả biển, tất cả hình như muốn hành hạ em thì phải...

Lâu lắm em không dám ra đây, ra với biển, em sợ những ánh mắt trông theo nhìn em ái ngại, không vui với cái đau, với những giọt nước mắt của em... Em không muốn ai tội nghiệp em cả... nhưng hôm nay, em không biết đi đâu, em không biết làm sao, em nhớ biển, em thèm được ngồi lặng lẽ một mình, tâm sự với biển, bởi biển sẽ không bao giờ hỏi tại sao em buồn? tại sao em hay khóc? bởi nếu biển lên tiếng sẽ làm em oà vỡ, biển sẽ không dỗ em được, nước dâng đầy, sẽ cuốn hết cát của biển ra khơi...

Em lạc lõng, em đơn độc trong cuộc đời này, em như không còn hội nhập vào cái thế giới này nữa, em là ai? em là gì? em cũng chẳng biết... hay... hay em là con chim bị gẫy cánh? một lần gẫy cánh nên không dám bay? một lần gẫy cánh nên sợ khoảng trời cao xa rộng lớn?

Em lại thở dài, biển có nghe tiếng thở dài của em không? sao nó não nề qua biển ơi!... có người vừa bảo em "Kìa, trông em như một người đang lăn xuống dốc..." Vâng, em đang lăn từ trên cao, lăn trên những cành cây khô, lăn trên những viên đá nhọn lởm chởm trên con dốc cuộc đời... em đang lăn... em đang lăn biển ơi !!!...


*********************

Sáng nay, trời đang vào hạ, nhưng sao mây xám vẫn còn giăng ngang... những cơn mưa vẫn cứ kéo về... gió lồng lộng ngoài khơi thổi vào như muốn dội ngược em trở lại. Biển vắng không một bóng người, biển của một sớm mai thinh lặng...mặt trời chắc còn đang ngái ngủ...sóng ngoài khơi nhấp nhô đang cuồn cuộn đuổi bắt nhau như muốn chạy trốn vào bờ.

Em!... em cũng muốn chạy trốn... chạy trốn chính em, chạy trốn mọi người chung quanh, nhưng... em biết trốn đi đâu khi không biết nơi nào sẽ cho mình một ẩn náu an lành để không nghĩ suy, không bần thần mệt mỏi... để em có thể quẳng gánh sầu trên vai mà không cần cứ phải ra đây ngồi thở than với Biển, để em cứ phải dở đi dở lại, đếm đi đếm lại cái gánh sầu trên vai mà càng ngày những nỗi sầu cứ chồng chất thêm lên... những nỗi sầu không thứ tự mà bao năm trôi qua, em muốn xếp lại cho ngay ngắn, cho thứ tự mà vẫn không làm được, những nỗi sầu cứ gậm nhấm theo giòng thời gian như những con vi trùng phong cùi đang soi mòn làm rữa nát trái tim em...

Đời là gì? bao gồm tất cả những gì mà sao em không phân loại ra được? đầu óc em mờ mịt, rỗng tuếch đến không nghĩ được gì, em chỉ biết trước mắt em là cả một vùng biển xanh đang gào thét, gió thổi lồng lộng làm tung mái tóc ngắn của em... em chỉ biết trước mặt em cả một bãi cát vàng trải dài không một dấu vết nào in lên ngoài dấu chân em... những dấu chân lẻ loi trên cát...

Ngồi đây với biển... ngồi hằng giờ với biển trong một tâm tư vỡ vụn, trong một lẻ loi cô độc... để thèm một sự bình an, thèm một bờ vai để dựa... hay thèm được là ngư nữ để chìm sâu trong lòng biển để đêm nay cơn mưa sẽ về, nước sẽ dâng tràn và sẽ xóa hết dấu tích còn lại của em... để em sẽ không còn là em, không còn là gì nữa...

Mặt trời vừa thức dậy, ánh sáng hồng đang từ từ lên cao từ một góc trời, những con chim hải âu đang gọi nhau, đang rủ nhau bay lượn lên xuống như đùa giỡn với những đợt sóng nhấp nhô ngoài biển... những con sóng đang đánh mạnh vào đá để bắn tung toé những bọt nước trắng xóa lên cao rồi lại rơi xuống...

Ô kìa, ngoài xa trên bãi biển... em thấy có một người đang thả dài những bước chân vô định... một bóng người cô đơn... gió ngoài khơi vẫn thổi vào... biển vẫn gào thét... hình như có khói thuốc nào đó vừa bay vào mắt em... ánh sáng hồng của mặt trời từ một góc xa không còn nữa...em ngửa mặt đón những hạt mưa vừa rơi xuống...


*********************
Mấy hôm nay tâm trí em lãng đãng, rời rạc, em không thể tập trung ý nghĩ của em được, em muốn vun lại thành một đống, để những ý nghĩ của em, những tư tưởng của em đừng rời rạc nhau nhưng em không làm nổi, em không gom lại được, đầu óc em mệt mỏi dằn vặt bởi một sự tội nghiệp nào đó mà em thoáng nhận được... em thấy cái bất hạnh đó sao đau lòng quá, sao tội nghiệp quá, làm sao bàn tay em có thể xoa dịu được cái bất hạnh, làm sao bàn tay em có thể lau hết vết thương đang rỉ máu đó hở biển?...

Nỗi đau ấy như không còn cảm nhận, không còn cảm giác, không còn một điểm tựa nên nhìn đời với ánh mắt mỉa mai, như diễu cợt, như khôi hài, mặc cho đời xô đẩy, mặc cho bão tố làm tơi tả... như con thuyền nan lênh đênh ngoài biển khơi, muốn đi về đâu, muốn tắp vào đâu cũng mặc, thuyền lật úp cũng chẳng sao, sóng bạc đầu có tung lên hay hạ xuống cũng không còn làm chao động...nhưng biển ơi, sao lại chao động trong em... làm mắt em ướt, làm môi em run run...

Đêm nay, trời không trăng, màn tối bao trùm, ngoài biển xa em thấy có ánh đèn, hình như đó là ngọn hải đăng thì phải, trên trời thăm thẳm em thấy thật nhiều sao... những vì sao là định mệnh của một đời người.... em thấy có những ngôi sao rất lu mờ, bên cạnh những ngôi sao thật sáng... em, em cũng có một ngôi sao cho chính em, nhưng ngôi sao của em đâu, sao em không thấy, em đã tìm kiếm cả một thời con gái sao em không gặp? bầu trời thật nhiều sao, nhưng em vẫn chưa biết được ngôi sao nào là của riêng mình... có lẽ ngôi sao của em quá tầm thường, bé nhỏ nên đã đứng riêng rẽ khiêm nhường ở một góc trời nào đó phải không biển?

Biển về đêm không còn cái oi bức của mùa hạ vừa đi về, gió biển thổi vào mát rượi... mái tóc cắt ngắn sáng nay bay phần phật rơi cả vào trong mắt em... xa xa em thấy những cặp tình nhân đang ôm nhau đi dọc theo bãi biển, chim hải âu có lẽ đã bay về tổ và đang ngủ vùi nên không còn nghe tiếng hát, em chỉ còn nghe được tiếng hát của biển và sóng vỗ...

Em cảm thấy buồn mênh mang... nắm cát trong tay, em đang nắm thật chặt, nhưng sao cát lại từ từ rơi xuống để không còn gì, tay em không lại hoàn không... một vì sao băng vừa bay ngang... em quên điều em đang ước...


*********************

Biển ơi!... hôm nay em thật buồn, buồn vô cùng, buồn đến không muốn nghĩ, không muốn nhớ mà chỉ muốn quên... quên tất cả, quên mọi người và quên cả em để đừng nhớ gì nữa... Em cứ tự nhủ lòng là hãy để nó đi qua, những gì đã vuột khỏi tầm tay đừng nên níu kéo... đừng nên tự dày vò, đừng nên mất ngủ và cũng đừng nên tội nghiệp mình...

Có gì mà phải đau lòng, có gì mà phải khốn khổ tự trách mình khi mình đã cho đi không giữ lại gì, khi mình đã làm hết khả năng của mình... khi con tim của mình đã bị dày xéo, đã bị dẫm lên?

Biển đừng hỏi em... Hãy mặc kệ em, mặc kệ em lảm nhảm, mặc kệ em khóc, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, em sẽ cố không khóc nữa, sẽ không.... nhưng biển ơi sao lại là em, sao em lại bất hạnh hơn mọi người? Biển hãy cho em biết em đã làm gì sai? Biển hãy nói đi...Biển trả lời em đi... Ừ, em không nói thì làm sao biển biết mà trả lời em... không, em không nói được, vì môi em khô, lưỡi em cứng vì em quá đau... quá tủi...Nhưng nếu phải làm lại từ đầu, em cũng vẫn là em, và em cũng sẽ làm lại như em đã làm... gánh sầu sao không vơi đi, sao cứ hoài nặng trĩu trên vai?... chẳng lẽ suốt đời em cứ phải gánh hoài nỗi sầu trên vai hả biển? nặng quá, em yếu đuối quá, em mệt mỏi quá , em muốn nằm xuống và em muốn nhắm mắt lại...

Viên thuốc vừa làm dịu cơn nhức đầu, nhưng có viên thuốc nào có thể mở rộng các cơ van tim em ra cho em dễ thở, cho máu em có thể chạy vòng trong thân? viên thuốc nào có thể làm em không còn khóc hả biển?

Sáng nay biển trong xanh, cơn gió hạ buổi sáng mát dịu, nhưng sao lòng em lại rối bời như một đống chỉ? sao lòng em như một ngọn lửa hừng hực như đang muốn đốt cháy em thành tro bụi... hay là lửa cứ đốt em đi, để em biến thành tro bụi, để gió sẽ thổi tung tất cả lên cao, bay tản mác vào không gian, trôi ra biển để em thôi đừng là em nữa...

Mặt trời vừa lên cao, chim hải âu vừa đánh thức nhau dậy, một cánh chim vừa bay đến đậu trên mỏm đá trước mặt đang nghiêng đầu nhìn xuống em...


*********************

Sáng nay trời mưa, trời u ám, con đường ra biển ướt át làm tăng thêm nỗi nhớ, nỗi buồn trong em... một nỗi buồn dằn vặt dai dẳng kéo dài theo năm tháng, cái buồn hình như không phải riêng em mà cái buồn, cái đau, cái hận như vết thương đã hằn sâu trong lòng người xa xứ, trong lòng người dân Việt trên khắp địa cầu... nhưng cho dù là người ra đi hay người ở lại, đều mang chung một niềm đau, một niềm uất hận, một nghẹn ngào tức tưởi khi nghĩ đến một ngày tang thương, một ngày sụp đổ niềm tin, một ngày đảo lộn cuộc sống, một ngày không còn là một ngày thảnh thơi, hạnh phúc, mà là ngày để tang đời mình, để tang quê hương mình mà giải khăn tang bao năm qua vẫn nặng trĩu trên đầu.

Ngày ấy như một ngày kinh hoàng khi phải nhớ lại, ngày mà một nửa đất nước đã đón nhận phần bất hạnh cho quê hương, cho gia đình, cho chính bản thân mình như phải đón nhận một vết chém trong tim mà tưởng đâu vết thương sâu đậm ấy có thể kéo da non để che lấp, nhưng không, vết thương ấy như một lỗ hoắm trên thân thể, đến không một lớp sơn nào có thể phết lên che dấu, không một bác sĩ thẩm mỹ nào có thể giải phẫu cho lành lặn lại như xưa, như khi chưa xảy ra, bởi trong em, trong lòng mọi người vẫn còn đau, cái đau nhức nhối chợt bùng ra khi phải nhìn lại, phải nhớ lại cái ngày quốc hận nghẹn ngào đó, như nhắc nhở lại những cái bất hạnh mà một nửa đất nước phải cưu mang. Em không dám nhìn, em không muốn nghĩ, nhưng sao tim em đau, lòng em nát khi nghĩ đến những gì trong quá khứ đã bị lấy đi để bây giờ, nửa cuộc đời vẫn chơi vơi lạc lõng... đôi lúc em tự hỏi em có là người may mắn trong những người may mắn? hay em lại là người bất hạnh trong những người bất hạnh nơi này?...

Đứng nhìn thật lâu ngoài khơi, em muốn nhìn tận chân trời xa nhưng em không thấy được gì, chỉ thấy một vài cánh buồm mờ nhạt đang lên đênh trên sóng, em tự hỏi bên kia đang là đêm, đêm có yên lành, có hạnh phúc? hay đêm đang thao thức với những niềm đau cứ cuồn cuộn kéo về từ dĩ vãng... Nơi này đang là ngày, ngày cũng đang thổn thức nhớ nhung, ngày đang tiếc nuối một nửa đời đã mất...

Biển ơi!... bao giờ em quên?!!!

*********************

Những ngày vừa qua em thật buồn, buồn nhiều lắm, cái buồn riêng mang, nặng trĩu, cái buồn không nói nên lời, không hé môi bởi cái đau tàn phá trái tim khốn khổ của em... em chơi vơi bơi lội trong nỗi đau mình, trong nước mắt mình, trong những tiếng nấc buông dài của chính mình.

Bao lần em ra biển, bao lần ngồi hằng giờ nhìn ra khơi cho dịu cơn đau rồi lại quay về, bao lần em muốn lên tiếng tâm sự với biển nhưng rồi em lại lặng im, bởi em sợ cái buồn của em sẽ phơi bày ra, sợ người qua lại đọc được nỗi đau em, đọc được nỗi buồn em... Biển đừng hỏi, vì em sẽ không nói, sẽ không bao giờ nói, cho dù cái không nói của em, sẽ làm biển hiểu lầm, sẽ làm người khác nghi ngại... nhưng điều đó không còn cần thiết với em nữa khi cái cần thiết của em đã bỏ đi, đã đi thật xa...

Trong em như một sự rã rời, mệt mỏi, những lời kinh khấn nguyện trên đường đi, trên đường về, trong những lúc nghĩ đến, trong những đêm tối như đang soi mòn thể xác mệt mỏi của em như những vi khuẩn đang đục khoét tâm hồn em. Em đuối sức bởi em vò võ với nỗi đau của riêng mình mà không hé môi, không san xẻ được cùng ai... trong em sự hồi hộp, lo lắng làm em càng lúc càng đuối sức như người đang chới với giữa biển khơi nửa muốn đưa tay cầu cứu, nửa muốn buông xuôi cho chìm vào con sóng...

Ngày tháng qua đi, cứ chậm chạp qua đi và em mòn mỏi trong sự chờ đợi của chính mình... em biết, mỗi người đều có một ngôi sao bản mệnh... và ngôi sao của em, vẫn mãi cứ đơn độc ở một góc trời...


*********************

Biển Nhớ! ... và Đoản Khúc Cuối


Đã đến lúc em phải từ giã Biển Nhớ, từ giã Những Đoản Khúc thương đau, từ giã những ghềnh đá như những bờ vai đã cho em mượn tạm trong những ngày em muộn phiền, để em được tựa đầu, để em được khóc, được kể lể những gì chất chứa trong em, để em được thả dài những bước chân đơn độc của những sớm mai, của những đêm khuya trên biển vắng, trên bãi cát không người qua lại, để được nghe cái thinh lặng của biển, để nghe tiếng gió vi vu, nghe sóng vỗ thì thầm, để nằm dài hay thu mình bó gối nhìn ra biển khơi, nhìn lên trời cao, nơi có những cánh chim Hải Âu bay ngang như canh chừng sợ em quên em, sợ em lăn xuống biển .

Biển đã cho em những ngày tháng không quên, những ngày tháng với nỗi đau mình để kết thành Những Đoản Khúc Biển Nhớ, đã cho em phơi những nỗi buồn của mình dưới nắng hạ, dưới những héo hắt mùa đông để trái tim vơi đi những không vui của cuộc đời, để gánh sầu trên vai em nhẹ nhõm, cho dù trong tim em vẫn là những khắc khoải, những day dứt không thể nói thành lời, không thể viết thành câu ... Cho dù Biển Nhớ đã đong đầy nước mắt em, cho dù nước mắt em đã từng làm đầy nước ngoài biển khơi, cho sóng đánh vào bờ và xoá đi những vết hằn, những vết thương như những dấu chân em đã in đậm trên cát ... cũng như em, em đã bọc những nỗi sầu của em thành từng gói và quăng xuống biển ... Sóng cũng vì em mà cố đánh những gói sầu ấy ra xa, xa thật xa cho em không thể tìm lại, nhưng ... những gói sầu lại vẫn trôi vào bờ, lại vẫn theo em và em lại vớt lên, em lại cất đi bởi em sợ ai vô tình nhặt được, bởi em sợ ai biết được nỗi đau mình ...

Vâng, em đã hứa với chính em là em sẽ không tìm đến biển, em sẽ xoá Biển Nhớ trong ký ức của em, em sẽ xoá con đường đưa em ra biển, để em được quên em, để em đừng tìm lại em, để em kéo cái mặt nạ của em lên và đeo tiếp những ngày còn lại ... Em cũng sẽ cắt bỏ tất cả như em sẽ chặt đứt sợi giây xích đã từng nối những Đoản Khúc lại với nhau, em sẽ thả từng Đoản Khúc xuống biển như em thả chính em vào lòng đại dương, cho sóng cuốn ra xa, cho trôi đến tận cùng một nơi nào đó để nhờ cái nắng, cái gió của Biển sẽ làm khô, làm gẫy vụn dòn tan để không ai bắt gặp, không ai vớt lên ...

Mấy đêm nay !... cứ mỗi lần nghĩ đến Biển Nhớ, mỗi lần đọc lại Những Đoản Khúc của riêng mình, em lại thấy lòng mình đau, đau ghê lắm, đau đến trăn trở, không ngủ được ...

Hôm nay, em muốn cám ơn Biển Nhớ, Biển Nhớ đã cứu em, đã cưu mang những ngày em khốn khổ ... Cám ơn Những Đoản Khúc tiếp nối như sợi dây dài đã lôi em từ vực thẳm nỗi đau ... Cám ơn những ghềnh đá đã cho em nơi trú ngụ của những hoang vu, của những thẫn thờ ... Cám ơn gió, gió đã lau khô những giọt lệ ... Cám ơn cát, bãi cát dài đã chứa chấp những bước chân hoang dại lẻ loi ... Cám ơn những con sóng bạc đầu đã hát những lời tình tự để ủi an, để xoa dịu ... Cám ơn Hải Âu, những canh chừng cũa những ngày em tuyệt vọng ... và em ... em cũng xin cám ơn tất cả những ánh mắt trông theo ...


Nguyễn Thị Tê Hát
(Aug. 12, 2003 - Sept. 7, 2004)

No comments:

Post a Comment