- Em ngủ chưa?
- Dạ chưa, anh cũng chưa ngủ sao? Anh gọi em có gì không?
- Không, bộ phải có gì thì mới gọi cho em được sao? Thế nhớ em anh gọi được không?
- Rõ vớ vẩn, sao anh rảnh thế?
- Với em lúc nào anh cũng rảnh.
- Anh chỉ được nói thế.
- Thật mà.
- Chẳng tin...
- Hãy tin anh một lần đi.
- Anh xúi dại... một lần tin đã chết một đời làm sao mà dám tin ai được nữa?
- Người đó đâu phải là anh, em thử tin anh xem sao.
- Thôi anh, đừng đùa
- Đùa gì? Thật mà... cuối tuần em làm gì?
- Không làm gì cả.
- Đi chơi với anh được không?
- Thôi,
- Tại sao lại thôi?
- Tại không muốn đi.
- Tại sao không muốn đi?
- Thì tại không muốn đi chứ tại sao? Anh thích hỏi quá.
- Còn em, em lúc nào cũng không, hết không thì lại thôi, em đã ở với anh ngày nào đâu mà cứ đòi thôi?...
- Anh khéo đùa, đừng chọc em cười, em hết cười được rồi.
- Bởi thế anh mới muốn làm cho em cười... em sao vậy? bộ vẫn còn đau hả?
- Dĩ nhiên, đau đến không thở nổi... nhưng mà bây giờ thì hết rồi, chỉ thấy bị hurt thôi.
- "Hurt" em dịch thế nào?
- Em không biết dịch sao cho đúng nghĩa với em trong lúc này, chỉ biết từ ngữ này có vẻ thích hợp, dễ dàng gần gũi với em hơn.
- Nó gần gũi với em từ lúc nào?
- Hình như từ lâu lắm, em không nhớ đã bắt đầu từ lúc nào vì nó quá quen thuộc đối với em.
- Vậy sao?
- Có lẽ vết thương đã chai lì nên em không còn cảm giác cũng nên.
- Nếu vậy khóc đi, có cần anh cho mượn đỡ vai anh không?
- Không!
- Không là sao? Không là không muốn, hay không là không dám?
- Cả hai.
- Tại sao?
- Anh lại cứ hỏi tại sao? Trong đầu anh có nhiều dấu hỏi về em thế?
- Ừ em nói đúng, có lẽ thế... vậy tại sao không nói?
- Nói để làm gì? Có nhiều lúc em cũng muốn nói lắm, nhưng không hiểu sao em không hé môi được, môi em như bị một lớp keo dính chặt vào nhau không làm sao tách ra.
- Vậy hãy cố gào lên thử xem.
- Để làm gì?
- Để bung ra những gì đang đè nặng, đang chất chứa trong em...
- Vô ích,
- Sao lại vô ích?
- Vì em cũng đã từng gào đến rách cả cuống họng nhưng chẳng ăn thua gì.
- Vậy thì làm sao?
- Chẳng làm sao cả.
- Mệt không?
- Mệt lắm.
- Buồn không?
- Buồn chứ.
- Nhiều không?
- Buồn mà cũng có buồn nhiều hay buồn ít sao? Thế có cái đau nào ít hơn hay nhiều hơn không anh?
- Anh không biết.
- Ừ, làm sao anh biết được.
- Thế em có giận không?
- Không, giận để làm gì?
- Giận vì bị hurt.
- Để làm gì?
- Chẳng làm gì cả, nhưng ít nhất cùng xoa dịu được cái đau.
- Cái đau đã chai lì, đâu còn chỗ cho cái giận hờn nhẹ nhàng mơn trớn nữa.
- Vậy có muốn đi xa không?
- Đi đâu?
- Đi du lịch chẳng hạn. Đi đến một nơi nào đó để tìm lại sự bình an cho chính mình.
- Em đang có bình an mà.
- Đang có bình an? Thật không?
- Thật chứ, sao lại không?
- Bình an thế nào? Nói anh nghe đi!
- Đầu óc em trống rỗng, không nghĩ suy gì, như vậy không phải là bình an thì là gì?
- Nhưng mà em không vui.
- Vui hay không vui cũng vậy thôi.
- Sao cũng vậy thôi được? Bộ em tính buông xuôi hả?
- Không? Sao anh nghĩ vậy? Tại sao lại phải buông xuôi? Con đường mình tự chọn thì phải cố mà đi cho hết không nên đứng hay quay đầu lại...
- Nhưng em có thể rẽ vào một con đường khác.
- Để làm gì?
- Con đường em rẽ vào có thể rực rỡ tươi vui hơn con đường em đang đi.
- Có thể thôi à? Như vậy đâu có chắc chắn, em như con chim thấy cây cung là sợ, làm sao mà dám dùng cuộc đời còn lại của mình gom vào 2 chữ "có thể". Em chẳng dám xem cuộc đời của mình như canh bạc đâu anh... sợ lắm.
- Sợ gì? Biết đâu con đường em rẽ vào sẽ có anh đang đứng chờ?
- Anh lại đùa...
-....
- Bên ngoài trời mưa quá, anh có nghe thấy không?
- Ừ, mưa nhiều và gió cũng mạnh nữa.
- Không biết cây bông sứ ngoài sân của em thế nào? Mong đừng bị gió thổi bay. Cây bông sứ mà bị gió làm gẫy chắc em khóc mất.
- Khóc làm gì? Gẫy anh mua cây khác cho em.
- Không được. Cây ấy là cây kỷ niệm của em. Anh đâu có thể đi mua kỷ niệm cho em? Anh đâu có biết ở chỗ nào mà tìm? Mưa đêm nay làm em nhớ những cơn mưa ngày xưa ghê đi.
- Những cơn mưa ngày xưa của em đâu có anh. Mưa ngày ấy nhiều đến nỗi em chẳng nhìn thấy anh, phải không? - Ngày ấy em ngu ngơ quá, chẳng biết nghĩ suy gì.
- Ừ, ngày ấy em ngây thơ lắm, ngây thơ đến nỗi làm tim anh đau.
- Anh!... anh cứ thích đùa...
- Tại sao lúc nào em cũng nghĩ anh nói đùa? Em cố tình trốn tránh anh bằng câu nói khỏa lấp đó phải không?
- Tại em sợ... nhưng thôi, tha em đi anh!
Tiếng sấm như xé nát bầu trời đêm, đường giây điện thoại bị cắt ngang, những hạt mưa nặng hạt xối xả hắt vào cửa kiếng... đêm đen, đen vô cùng...
Nguyễn Thị Tê Hát
No comments:
Post a Comment