Tuesday, April 20, 2010
Nghịch Mùa
Nghịch mùa, gió lạnh Tháng Tư
Thổi qua con phố, làng quê bất ngờ
Hạnh phúc, ngày ấy vật vờ
Như con sông nhỏ lách ra biển dài
Khăn sô, một giải bi ai
Quấn lên tim mẹ, để giờ nát tan
Quê hương mình quá điêu tàn
Trăm dân ngàn họ, thở than một đời
Hồn thiêng, sông núi chơi vơi
Nỗi lòng xa xứ, một trời cách ngăn
Tháng Tư, ai chẳng băn khoăn
Ai không ngào nghẹn, lòng đau ít nhiều
Vết thương, nặng trĩu tim yêu
Giờ đây lại phải, hai quê xứ người
Hồn ma, uẩn khúc nơi đâu?
Sao không về lại, đòi quê hương mình ?
Nguyễn Thị Tê Hát
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment