Monday, February 1, 2010
Những Ngày Mùa Đông Cuối Tháng Giêng!
Những gì dự báo đã thành sự thật, khi những cơn mưa nhẹ làm ướt mặt đất, đọng lại trên cây cỏ vừa đủ để những bông tuyết bay lả tả phủ lên tạo thành một khung cảnh bàng bạc như một wonderland với những cây thủy tinh long lanh rót dài giọt nước vì quá lạnh để không rơi xuống đất, quá lạnh để rơi giữa lưng chừng như đóng khung một nỗi buồn nào đó quá cô quạnh .
Nhân viên của tiểu bang lại được nghỉ vì những con đường đóng băng trơn trượt, trên TV lần nữa lại loan báo các trường công tư lập cũng như các chương trình hoạt động tôn giáo đóng cửa vì thời tiết . Các đài truyền hình liên tục thông tin những trở ngại do thời tiết gây ra. Những tai nạn trên đường, những highways tạm đóng cửa và những nơi bị mất điện phải tìm nơi trú ngụ khác hoặc có nơi, mọi người đã phải quây quần ở phòng ăn để sưởi ấm bởi lò nấu ăn đã được thay thế bằng lò sưởi trong nhà .
Thứ sáu trời vẫn bàng bạc, sương vẫn mù và tuyết vẫn rơi bên ngoài, cái TV vẫn mở qua hết chương trình này đến chương trình khác, tự dưng thèm đi đâu đó, thèm được một mình lang thang trong cái lạnh tím da thịt của mùa đông.
Thứ bảy trời vẫn mù sương và tuyết vẫn còn rơi, nhìn qua cửa sổ những cây cao vẫn ngất ngưởng sừng sững như những cây thủy tinh được trồng lên giữa vùng tuyết trắng xóa . Cái computer cứ off and on mấy lần chỉ vì thời tiết bên ngoài, nhưng dù sao cũng có dịp lang thang trên nét để thấy mình may mắn nơi này, được hít thở cái không khí tự do, cái không khí trong lành dù đang là mùa đông lạnh buốt nhưng cái quyền làm người không bị chà đạp, không bị lấy mất . Xót xa cho những người đang đấu tranh đòi sự công bằng đã bị bịt miệng khi họ muốn kêu gào . Xót xa cho những em bé sống bên Sông Hồng, xót xa cho những người nghèo khắp nơi đã và đang khốn khổ tận cũng trong cuộc sống như những nhân vật trong trong "Nợ nần" của Nguyễn Công Hoan. Cuốn sách mô tả một kiếp người thương tâm khổ sở cho đến lúc chết chỉ có một tấm chiếu rách cuốn thân. Một cuốn sách mà khi bé đã phải mươn tấm chăn phủ kín để được khóc vui trong đó vì sợ người nhà bắt gặp cái ủy mị của chính mình ...
Bên ngoài tuyết vẫn rơi và bên kia đất nước tôi nước mắt vẫn trải dài, khổ đau vẫn ngự trị khi sự công bằng của một con người vẫn xa vời tầm tới .
Nguyễn Thị Tê Hát
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment