Tuesday, November 2, 2010

Quê Hương Tôi!


Cần Thơ - Rạch Giá

Sau đám cưới của cô cháu, mọi người cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn, tuy cái nóng vẫn hừng hực nơi này . Gia đình tổ chức đi du lịch Mũi Né cho mọi người để cô dâu, chú rể và cô em ở Canada có thể tham dự, nhưng rất tiếc trước đó đã nhận lời đi Cần Thơ, Rạch Giá với các em bên chồng và không thể rút lại lời hứa . Mọi người trong gia đình thất vọng vì sự vắng mặt, vả lại tôi cũng muốn xem Cần Thơ bây giờ ra sao? Tuy ngày ấy chỉ có một lần duy nhất đến Cần Thơ lúc chập choạng chiều để chờ đường đi ..., và tôi cũng chưa hề biết Rạch Giá thế nào nữa. Mọi người biết không thể lay chuyển được ý định của tôi nên mọi người nhao nhao:
- Bác đi Cần Thơ, Rạch Giá có gì xem đâu? nếu bác thấy không vui thì nhớ mọi người đang chờ bác ở Phan Thiết đó nha .

Thế là mọi người lên xe đi về hướng đông, còn tôi đi về hướng tây. Các cô em chồng chiều chuộng, dành chỗ ngồi tốt nhất cho chị . Chị ăn cái này, Chị uống cái kia, các cô cháu săn sóc từng li từng tí làm tôi cảm động . Con đường đi vào thị trấn Cần Thơ to lớn, thành phố khang trang, tấp nập để tôi mở to tầm nhìn. Rạch Giá cũng đang phát triển, họ xây những cao ốc lấn ra cả bãi biển, những quán cafe nơi mé biển có lẽ bị những con sóng đẩy vào bờ nên trông lầy lội, bùn đen. Con đường dọc theo mé biển không được sạch bởi rác rưới bừa bãi trên đường, nhưng khí hậu ở đây dễ thương quá, trời mát dịu, mưa bay nhè nhẹ, sóng dâng cao đập vào chân thành nghe nhung nhớ về một vùng biển nào đó ngày xưa, tuy nước không trong xanh như vùng biển nơi ấy, nước đục ngầu nhưng những kỷ niệm vẫn theo nhau trở về trong phút chốc .

Ở lại Rạch Giá một đêm, hôm sau trở về Sài Gòn trên con đường mới vừa xây xong, như freeway nơi này, tuy nhiên cũng phải qua một đoạn đường thật gồ ghề, nguy hiểm khi đường 2 chiều với 2 chiếc xe lớn đền muốn đi qua .

Hình như có tiếng reng của điện thoại trong giỏ, cũng lại cậu em cằn nhằn:
- Trời ơi, từ ngày hôm qua đến giờ gọi cho chị cả chục lần, sao chị không bắt lên? mọi người đang lo ...
- Oh, sorry, tại bỏ điện thoại trong giỏ nên chị không để ý
- Chị đang ở đâu vậy? Bao giờ chị về ?
- Chị và mọi người đang trên đường về SG.
-Oh, vậy hả ? Tí nữa em gọi cho chị, chị nhớ bắt điện thoại nghe...
- Thôi đi, đừng gọi nữa , khi nào về đến SG chị gọi ...

Thiệt tình, cứ làm như mình còn bé lắm không bằng, đi đâu cũng gọi ĐT canh chừng .... Bởi chăm sóc chị quá đáng mà ngày xưa chị lỡ biết bao nhiêu cơ hội, chẳng thế mà ngày ấy, nhiều người thểu não phàn nàn:
-" Mấy lần định vào nhà em, nhưng thấy mấy ông anh đàn hát trước cửa nhà nên ngại không dám vào...
Nghĩ thầm ... anh nào ? Đúng là mấy thằng em hại chị mà ...".

Có lần cô cháu phàn nàn:
- Bác biết không? Về VN chơi mà bố canh còn hơn là gì nữa, đi đâu bố cũng gọi ĐT cả chục lần ...
Tôi nhìn con bé thông cảm mỉm cười:
- Bác đây còn không tránh khỏi bố huống gì Thảo Nguyên .

Phan Thiết

Về đến Sài Gòn, thì cũng là lúc cả nhà cũng từ Phan Thiết trở về . Thấy tôi chưa đi được Mũi Né nên cậu em lấy vé cho chị và cô bạn của chị đi du lịch Phan Thiết, để xem cồn cát mà chị muốn đến . Quang cảnh biển xanh, trông thật đẹp, biển bát ngát, bãi biển sạch, không một người bán hàng rong, duy nhất có mỗi cô bé bưng thúng bán những đồ trang sức làm bằng vỏ những con ốc con sò trông hay hay nếu không nói là đẹp ...

Xa nơi chỗ ở, một quán ăn bán ốc, sò ngao, mực ..v.v. đông khách ngồi và 2 đứa cũng là một trong những thực khách dễ dãi của biển chiều hôm ấy, những món ăn lạ miệng tuy không hảo cho lắm nhưng những thực khách đến đây và cả bạn tôi cũng vậy rất là thích và tận tình.

Biển nhấp nhô sóng, cô bạn rủ tắm nhưng không dám, chỉ sợ biến thành mọi da đỏ mất thôi . Nhớ ngày xưa, mỗi lần đi biển, ra ghềnh Ráng chơi, về nhà mặt mày đỏ au vì gió biển, đã thế đêm ngủ cứ hét lên vì mơ thấy mình rơi từ trên mỏm đá trên cao và mẹ thì lúc nào cũng hăm he ... "Từ này về sau cấm không cho leo núi, leo ghềnh nữa ..."

Sáng sớm của một ngày cuối cùng tại Phan Thiết với cảnh mặt trời mọc ... không biết bao giờ mới trở lại ....


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment