Tuesday, November 10, 2009

Mùa Thu Canada


Lâu lắm mới trở lại con phố của riêng mình, con phố nhỏ nhoi khiêm nhường ở một góc nhỏ của con phố không ai biết đến, tưởng đã mất hút sau những biệt thự to lớn, tưởng đâu đã bị những cơn bão cuốn trôi ra biển, nhưng không, tất cả vẫn còn và lần mò mãi mới tìm được, mới lôi lên được...

Lôi lên để bỏ vào thêm những kỷ niệm vừa đi qua, những ngày vừa qua để một lúc nào đó một mình, một phòng, nằm dài nghiền ngẫm những kỷ niệm của mình khi giòng đời bên ngoài cứ từ từ đi, như cái kim đồng hồ vẫn cứ tiếp tục quay qua những con số giờ trên mặt...

Mùa thu Canada, cái đẹp nhìn lá thay màu mà ai cũng nói đến làm nôn nao để rồi những ngày đi vội vã thật ngắn ngủi, chỉ sợ chậm trễ sẽ không còn kịp để thấy cái đẹp thay màu của lá, của mùa thu mà cái cái lạnh đã choán nhiều hơn nắng ấm. Đến nỗi có người nhắc nhở là có đi ngắm lá thu cũng đừng quên ngày về...

Con đường đi lên Montreal, cảnh đẹp như một bức tranh để nôn nao thèm khát mình là họa sĩ để có thể vẽ lên tất cả cái đẹp hai bên đường nhưng trông sao có vẻ lạnh lẽo cô đơn quá, không như cái đẹp nồng ấm rực rỡ của con đường từ Oregon đến Seattle. Những bản nhạc vọng ra như đưa trở về quá khứ của những tháng năm xa xôi nào đó. Hai chị em vồ vập kỷ niệm xưa:

- Chị đã tìm được người bạn cũ

Tôi mừng rỡ kêu lên:

- Oh, làm sao chị tìm được?

Chị tôi nhún vai cười im lặng 1 lúc rồi nói:

- Chị đang tự hỏi là có nên hay không nên liên lạc lại...

Tôi nhí nhảnh:

- Chị không muốn thì đưa e-mail của anh ấy cho em.

Chị tôi quay sang:

- Để làm gì?

- Để phá anh ấy chứ sao?

Đây là lúc trả thù những cái nghịch ngợm báo hại tôi khi xưa, nhưng chị nghiêm mặt:

- Điên, không được đùa...

Thế là tôi cụt hứng, tôi nhớ anh, nhớ cái dáng cao lều khều của anh, nhớ những bài thơ anh làm anh tặng chị... nhớ khung cảnh ngày xưa, nhớ con phố hiền lành, áo trắng ngây thơ ngày nọ... tất cả chìm vào trong ký ức nhỏ nhoi... tiếng hát nhẹ nhàng của Đức Huy với "Linh Hồn Tượng Đá" làm tôi chợt nhớ đến một giọng đọc tôi mà đã nghe trong phòng Ghi Âm ĐT, tôi reo lên:

- Oh, thì ra giống giọng của ca-sĩ Đức Huy, hèn chi khi nghe... thấy quen quen mà không biết đã nghe từ đâu.

Buổi trưa, 2 chị em ghé vào một tiệm ăn gọi Steak, kèm theo "drink" cái mà chị tôi order là "Bloody Cesar" thế là cái "drink" của tôi được mang ra, một ly nước tomato không ngửi thấy mùi rượu, con nhỏ uống một hơi dài vì đang khát nước, chị tôi kêu lên:

- Từ từ, đừng vội

- Đâu có sao, toàn là nước trái cây cà chua không à.

Chị mỉm cười trước cái "khờ" của tôi không nói... 5 phút sau, cái ngầy ngật choáng váng đi về, má tôi đỏ bừng, tôi có cảm tưởng những đôi mắt, những nụ cười diễu cợt đang nhìn mình... đã lại càng hơn... cũng may là bước đi không ngả nghiêng xiêu vẹo.

Đến Montreal, tưởng đâu có thể check-in lúc 3g những mãi đến 4g30 mới đến được Hotel chỉ vì cái xứ lạnh lắm xe cộ mà đường xá lại chật hẹp bởi đón nhiều du khách, đường xá lại toàn là tiếng pháp thành ra cũng mất thì giờ khi tìm nơi mình muốn đến.

Ở đây, gặp được cô bạn nhỏ trên net mà mấy hôm trước còn phân vân không biết có nên gặp hay không? chỉ sợ gặp rồi cô nhỏ sẽ mất hết cảm tình chỉ vì tưởng tượng Nguyễn Thị Tê Hát qua thơ, văn, qua giọng nói... rất may là trước khi đi đã lấy hết can đảm để gọi cho cô nhỏ, cô nhỏ cầm điện thoại quýnh quáng vì mừng làm cảm thấy một chút ấm lòng, một chút yên tâm.

Gặp nhau tưởng như đã biết nhau từ lâu, thân nhau từ lúc nào, không có sự bỡ ngỡ hay dè dặt... Ai bảo những con phố ảo không có tình thân?... Có chứ, nếu chúng ta dùng trái tim chân thật trao cho nhau thì chắc chắn những tình cảm trong sạch, chân thật đậm đà đó sẽ đẹp rất nhiều cho dù chúng ta ở một nơi nào, một góc trời nào đi chăng nữa...

Con đường trở lại Toronto từ tốn hơn, không vội vàng hối hả như khi đi, chuyện xưa trở về nhiều hơn, kỷ niệm cũ của chị đong đầy kỷ niệm cho em nhiều hơn... một chút gì đó xa xôi quá, trí nhớ len lỏi về những ghềnh đá, cù lao xanh, biển xanh với những tên gọi "Sóc Nâu", "Dễ Thương" của một thời nào đó, nhớ đến cả những con đường đi lên cao nguyên của những ngày cuối tuần.

Chuyến bay trở về nằm chờ ở Dallas hơn 2 tiếng chỉ vì bão ở đâu đó nên vài chuyến bay bị đình trệ... Trở về nhà muộn màng hơn dự tính... cái hạnh phúc bỏ lại Toronto với đại gia đình vừa lui lại đàng sau, cái hạnh phúc trở về với cái gia đình bé nhỏ ở trước mặt... Đêm an lành...


Nguyễn Thị Tê Hát

No comments:

Post a Comment